Tem đặc thù: Giáp Hạ nhẫn pháp thiếp.
Con tem này là hàng dùng một lần.
Năng lực đặc thù: Tiêu hao 3 điểm bưu điện phục chế năng lực của đối thủ một lần.
Uy lực của năng lực phục chế chỉ có 30% nguyên bản.
(Chú thích: Nếu năng lực vượt quá giới hạn chịu đựng của nhẫn pháp thiếp, phục chế thất bại, ngươi sẽ chịu sự phản phệ mạnh mẽ.)
“Đồ tốt.”
Tuy uy lực 30% hơi thấp một chút, hơn nữa không thể gánh chịu năng lượng quá cường đại, nói rõ năng lực phỏng chế không thể quá cường đại.
Nếu sử dụng thứ này thật thỏa đáng, có thể tạo được tác dụng rất lớn.
Triệu Khách cũng không khách sáo với Lộ Hạo.
Bởi vì dựa theo ước định đầu hàng, tất cả con tem mà Lộ Hạo lấy được ở không gian này đều thuộc về Triệu Khách.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Chi nhánh Viên Chân đã không có manh mối, chủ tuyến đã hoàn toàn thoát khỏi phương hướng của người đưa thư khác.
Trong chốc lát Lộ Hạo cũng hơi mờ mịt.
Hiện tại bọn họ không có bất kỳ manh mối nào liên quan đến nhiệm vụ chính tuyến.
Cũng không thể luôn đảo quanh bên ngoài nhiệm vụ chính tuyến.
Tuy làm như thế giúp bọn họ thu hoạch được rất nhiều, nhưng không thể hoàn thành chủ tuyến, bọn họ sẽ phải ở lại nơi này.
“Yên tâm, ta đã có manh mối của nhiệm vụ chính tuyến rồi.”
Triệu Khách vỗ vai Lộ Hạo, cong môi cười.
Hắn đã mạo hiểm xâm nhập vào vỏ đại não Ashikaga Yoshikki, cũng vì đạt được manh mối nhiệm vụ chính tuyến này.
Tuy manh mối không rõ ràng nhưng trong lòng Triệu Khách đã có tự tin.
Vung roi ngựa lên, Triệu Khách đánh xe đến phía đông khu rừng này.
“Cộc cộc cộc.”
Tiếng vó ngựa trong trẻo càng đi càng xa, Triệu Khách hồn nhiên không để ý đến lúc này có một con chim không lông vung cánh ở trên đỉnh đầu bọn họ, chậm rãi hạ xuống mui xe ngựa, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào gáy Triệu Khách.
Một chỗ sâu trong rừng cây, ánh sáng xuyên qua cành lá dày đặc, hiện ra từng cột sáng, chiếu rọi ra một khoảng ánh sáng chưa được mấy mét vuông ở dưới rừng cây đen nhánh.
“Két.”
Ngay lúc này vang lên một tiếng động rất nhỏ, một con thỏ xám thò đầu ra từ trong bụi cỏ.
Ánh mắt nhìn đến đám cỏ non bị ánh mặt trời chiếu rọi, trong ánh mắt nhát gan lập tức hiện ra vẻ tham lam.
So với đám cỏ khô không thể lộ ra ngoài ánh sáng, những ngọn cỏ được ánh nắng chiếu đến chắc chắn là món ăn ngon miệng nhất.
Ánh mắt thỏ xám đầy cảnh giác, sau khi cẩn thận quan sát xung quanh, xác định không có thiên địch gì, lúc này mới cẩn thận nhảy lên.
Nó leo đến trước phiến lá non, ôm lấy chiếc lá non xanh biếc lớn nhất kia, bắt đầu cho vào trong miệng gặm ăn.
Lá non đầy nước chắc chắn giống hệt miếng măng ngọt ngào tươi nói.
Tiếng nhấm nuốt nhanh chóng “tạch tạch tạch” vang vọng trong rừng cây yên tĩnh.
Lúc thỏ xám đang ăn đến mê mẩn, đột nhiên đôi lỗ tai kia dựng thẳng.
Chỉ nghe trong không khí có tiếng hơi thở rất nhỏ.
Theo đó là một sợi khói bụi phả vào trước mặt con thỏ.
Thỏ xám ngẩng phắt đầu lên, lúc này mới thấy một người sống sờ sờ đã ngồi ngay ngắn trước mặt mình từ lúc nào.
Phát hiện này lập tức khiến thỏ xám nhảy dựng lên từ dưới đất, sự sợ hãi thúc giục nó lập tức rời đi.
Nhưng ngay lúc này, Triệu Khách vung tay đập tẩu thuốc vào đầu con thỏ, trông như gõ rất nhẹ.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, con thỏ ngã xuống đất theo tiếng động, sau khi bốn chân vô lực co quắp trong không khí mấy cái, hoàn toàn không có tiếng động gì nữa.
Triệu Khách gõ tẩu thuốc trên tay, cả người bị một lớp lá khô thật dày bao phủ ngồi trên bãi cỏ.
Khí tức trên người dung hợp hoàn mỹ với xung quanh.
Nếu không nhìn kỹ, thậm chí không phát hiện có một người ngồi ở đó.
Thu hồi tẩu thuốc trên tay vào trong sách tem, Triệu Khách duỗi lưng một cái, chậm rãi ngồi thẳng người, dường như đã rất lâu rồi không thoải mái vừa hút thuốc vừa phơi nắng.
Nhìn thoáng qua con thỏ xám bên cạnh, Phệ hồn thuật bắt một cái, rút ra sinh mệnh lực trong cơ thể thỏ xám, đặt lên vai của hắn, tiện tăng thêm tốc độ khôi phục cho hắn.
“Lão đại, chúng ta còn phải chờ ở đây bao lâu nữa?”
Lúc này, đống lá khô bên cạnh bị gỡ ra, Lộ Hạo chui ra từ phía dưới lá không, dò hỏi Triệu Khách.
Bọn họ đã ở lại chỗ này hai ngày, trong khoảng thời gian này Triệu Khách đã dùng Nhiếp nguyên thủ rút lấy khí tức của rừng cây xung quanh bao phủ lên hai người, hoàn toàn che giấu khí tức của bọn họ.
Trong đêm lạnh dùng lá cây thật dày che kín, sau khi chờ tròn hai ngày hai đêm, sự kiên nhẫn của Lộ Hạo đã sắp mài mòn sạch sẽ.
Triệu Khách không nói chuyện, lấy ra một bát canh từ trong sách tem đưa cho Lộ Hạo.
Nước canh như sữa ở trong bát sứ thanh hoa, dưới đáy chén là miếng thịt mỡ nạc vừa phải, không có xương cốt, phối hợp với hành thái được rải ở phía trên, hương thơm mê người này khiến ánh mắt Lộ Hạo sáng ngời, đứng lên ôm bát uống từng ngụm một.
Nếu trong hai ngày nay có thứ gì có thể khiến Lộ Hạo tâm bình khí hòa, thậm chí là chờ mong, vậy chắc chắn là bát canh thịt tươi ngon này.
Nước canh đậm đà vào miệng, cảm giác đầu tiên cũng không phải đầy mỡ, mà là hương thơm của hồi hương đậu.
Không biết hồi hương đậu dưới đáy chén được nấu trong bao lâu, hạt đậu mập trắng đáng yêu như eo nhỏ.