Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 363 - Chương 363. Tiến Vào Chủ Tuyến (2)

Chương 363. Tiến vào chủ tuyến (2) Chương 363. Tiến vào chủ tuyến (2)

Khẽ cắn một cái cảm giác mềm mại, thật sự khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Phối hợp với miếng thịt mỡ nạc vừa phải, Lộ Hạo ăn đến đổ mồ hôi trán, cảm giác ăn xong cả người vô cùng ấm áp.

Ăn uống no đủ, Lộ Hạo nhắm mắt nằm trên mặt đất phơi nắng, hương thơm giữa mồm miệng khiến hắn ta nhớ cả một ngày.

So sánh với Lộ Hạo, Triệu Khách đơn giản hơn nhiều, chỉ lấy ra một miếng thịt bò nấu chín từ trong sách tem, đặt ở trong miệng từ từ ăn hết.

Lộ Hạo không hề cảm thấy ngạc nhiên với chuyện này.

Dựa theo cách nói của Triệu Khách, bây giờ hắn cần rất nhiều đồ ăn nhiệt lượng cao mới có thể tăng tốc độ khôi phục của mình, vì vậy thịt bò là sự lựa chọn tốt nhất.

Điều duy nhất khiến Lộ Hạo nghi ngờ là luôn cảm giác mỗi lần mình ăn gì đó, Triệu Khách sẽ vô tình hoặc cố ý nhìn sang, thấy hắn ta ăn như gió cuốn luôn cong khóe môi nở một nụ cười không diễn tả được là có ý nghĩa gì.

Nếu thật sự phải hình dung, chắc là… Vui vẻ? Cảm giác thành tựu? Còn có một vài tầng ý tứ mà Lộ Hạo không nhìn thấu.

Chỉ là tầng ý tứ này quá phức tạp, Lộ Hạo thật sự không nhìn ra, dứt khoát không suy đoán nữa.

Dù sao hắn ta biết, Triệu Khách tuyệt đối không hại mình là được rồi.

“Đến rồi!”

Đúng lúc này, lỗ tai Triệu Khách hơi động đậy, lôi kéo Lộ Hạo lặng lẽ thò ra khỏi bụi cỏ.

Chỉ thấy một đội ngũ đi đến từ đằng xa, lá cờ màu đen cắm trên đội xe vẽ một hoa đu đủ năm cánh, đó là gia huy của nhà Oda.

Ngay sau đó là đám người Mạc phủ mà hắn quen thuộc nhất.

“Cuối cùng đã đến rồi!”

Triệu Khách tìm được sự miêu tả liên quan đến nơi thần bí này từ trong vỏ đại não của Ashikaga Yoshikki, nơi này là thế lực mới xuất hiện gần đây.

Nếu chỉ vì nơi này rất thần bí, Ashikaga Yoshikki sẽ không coi trọng như thế.

Nhưng thế lực này đưa lên một thứ, đó là một bức tranh, bên trong ghi chép một món đồ truyền thuyết do Thần Vũ thiên hoàng đời thứ nhất của Oa quốc để lại.

Tục truyền thứ này là Thiên Chiếu đại thần truyền cho Thần Vũ thiên hoàng, là chí bảo biểu tượng cho Thiên hoàng.

Ashikaga Yoshikki một lòng muốn khôi phục Mạc phủ, vì vậy không thể coi thường thứ này.

Cũng như vậy, không chỉ Mạc phủ, nhà Oda lại càng coi trọng hơn, vì dã tâm của Oda Nobunaga, hắn ta chắc chắn phải lấy chí bảo này.

Về phần hoàng tộc… Ngoan ngoãn cụp đuôi, trung thực chờ trong nhà, trông coi phần đất một mẫu ba của mình là được.

Hai bên điều động rất nhiều người đến đây dò xét, nhưng cuối cùng đều là không công mà lui.

Nhưng mấy đại danh quốc gia lần lượt nhận được thiếp mời, mời bọn họ đến nơi đó vào đêm nay, tự mình thưởng thức món chí bảo tuyệt thế này.

Đoạn tin tức này xuất hiện trong trí nhớ của Ashikaga Yoshikki, tuyệt đối không phải là giả.

Triệu Khách suy đoán, chắc chắn một vòng cuối cùng của nhiệm vụ chính tuyến nằm ở chỗ này.

Chỉ là không chờ hắn tìm được tin tức càng chắc chắn hơn, đã bị Ashikaga Yoshikki phát hiện thân phận, phân thân cũng bị đuổi giết khiến hắn không lấy được tư liệu kỹ càng hơn, chỉ có thể chờ ở chỗ này.

“Đi theo ta!”

Triệu Khách lấy ra mặt nạ được chuẩn bị sẵn từ trong sách tem, đội lên cho Lộ Hạo.

Trong đội ngũ này không chỉ có nhà Oda và Mạc phủ, có thể thấy lá cờ của mấy đại danh đi theo sau lưng từ xa xa.

Chờ người Mạc phủ và nhà Oda đều đi xa, Triệu Khách lôi kéo Lộ Hạo, bước nhanh đến một ngã rẽ hình L.

Hai người đứng trên sườn đất ở giữa ngã rẽ, Triệu Khách đã cẩn thận lựa chọn chỗ này từ trước.

Đương nhiên mỗi một gia tộc không thể chặt chẽ chỉnh tề như đội nghi trượng, giữa đôi bên sẽ để lại khoảng trống rất lớn để phân chia.

Triệu Khách lợi dụng sơ hở này, trong tích tắc một đội ngũ đi qua ngã rẽ, lôi kéo Lộ Hạo nhanh chóng đi theo sau đội ngũ.

“A?”

Dường như tiểu binh đi cuối cùng đã nhận ra điều gì đó, vừa quay đầu lại đã thấy một con mắt lóe lên u quang, khiến đầu hắn ta nặng trĩu, vẻ mặt ngây dại hơn mấy phần.

“Đừng quay đầu, cứ đi đi!”

Lúc Triệu Khách nói lời này đã túm lấy lá cờ trong tay tiểu binh, giả vờ bọn họ là đồng bạn, bình tĩnh đi ở cuối cùng.

Lộ Hạo lại trực tiếp bước nhanh về phía trước, đưa tay che miệng một tên tiểu binh khác, nhanh chóng vặn gãy cổ đối phương, cầm mặt cờ lớn rơi ở trên mặt đất lên, thu xác chết vào trong sách tem, không nhanh không chậm đi theo bên cạnh Triệu Khách.

Đội xe càng đi càng vào sâu trong núi, xung quanh bắt đầu tràn ngập một tầng sương mù thật dày.

“Không đúng!”

Đi một lúc lâu, Lộ Hạo nhìn ra sau, liếc mắt qua chỉ mơ hồ thấy sau lưng lóe lên một ngọn đèn dầu, nhưng hắn ta không biết người đi theo sau là gia tộc nào.

Sương mù dày đặc như vậy giống hệt với đoàn sương mù trên đường cao tốc, không thấy cái gì hết, chẳng lẽ cứ đần độn tiếp tục đi về phía trước như vậy?

Đương nhiên Triệu Khách cũng cảm thấy không đúng, đưa tay vỗ nhẹ bả vai tên tiểu binh đi phía trước, nói: “Ngươi chạy lên trước xem thử.”

Nhưng vừa vỗ con hàng này một cái, chỉ thấy hắn ta đột nhiên giậm chân ngừng lại, cơ thể cứng đờ quay lại.

“Hả….”

Bình Luận (0)
Comment