Lúc này, không xa truyền đến một tiếng gọi ầm ĩ, chỉ thấy những hài tử mặc yếm nhỏ màu đỏ rực rỡ, để lộ ra cái mông nhỏ trắng bóng nghênh đón.
Triệu Khách vốn tưởng cái gọi là lão mẫu, chắc chắn là một lão thái bó chân tuổi già sức yếu, như mẹ nuôi của Kim Ngân Giáp Đại Vương trong Tây Du kí.
Nhưng chờ đến khi nhìn thấy mới biết được, người được gọi là lão mẫu lại là một công tử trẻ tuổi.
Trên búi tóc đứng thẳng như một quả táo màu đỏ loét, trông hơi buồn cười.
Nhìn đám oa nhi ra chào đón, đưa tay ôm hai thằng nhóc con vào trong ngực, hôn mấy cái.
Vừa đi công tử trẻ tuổi vừa mở miệng, lại là giọng nữ rất nhẹ nhàng: "Đám oa nhi, chờ lần này xong việc lớn, đến lúc đó chúng ta cũng có thể lăn lộn 800 cái thảo đầu thần đương, đến lúc đó muốn ăn bao nhiêu thịt người đều được."
"Lão mẫu đại nhân, đêm nay chúng ta phải chúc mừng thật tốt, ngài xem, đã chưng thịt rồi!"
Lão nhân chào đón, mở lồng hấp ra một góc, chỉ thấy bên trong hơi nóng sôi trào, một mùi thịt tràn ngập ra từ bên trong.
Khiến những hài tử chung quanh thèm chảy nước miếng.
Lúc lão nhân nói lời này lại đóng lồng hấp, đề phòng hơi nước bên trong tràn ra nhưng không để ý đến có một con nhện không đáng chú ý, đã chui vào lồng hấp trước khi hắn ta đóng lại.
"Tốt tốt tốt, nhưng đêm nay ta không thể ở chỗ này cùng các ngươi, đêm nay ta còn phải đến Đại Ma cung tham gia việc lớn lần này, các ngươi cứ ăn ngon uống ngon, chờ tin tức tốt của ta đi."
Người trẻ tuổi được gọi là lão mẫu đại nhân vỗ đầu hài tử trong ngực, tỏ vẻ đêm nay không thể ở lại cùng bọn họ.
"Đại Ma cung!"
Trong lòng Triệu Khách rung động nhìn Lộ Hạo.
Bởi vì lúc này, hai người đồng thời nhận được nhắc nhở nhiệm vụ chính tuyến.
【 Nhiệm vụ chính tuyến 3: Ngăn cản âm mưu! 】
【 Nhắc nhở nhiệm vụ: Lần yến hội này là âm mưu do một người đã thiết kế sẵn, ngăn cản âm mưu này 】
Hiển nhiên lần này là nhiệm vụ chính tuyến thật sự, chỉ là Lộ Hạo không hiểu vì sao lần không gian khủng bố này lại vòng vèo như vậy.
"Cung tiễn lão mẫu đại nhân!"
Biết được đêm nay lão mẫu đại nhân nhà mình không thể ở cạnh bọn họ, một số hài tử không nhịn được hơi đau lòng.
"Lão mẫu đại nhân đã không ở đây, chúng ta cũng không cần đợi, nào đến đây, thêm chút lửa, chưng miếng thịt này thật mềm!"
Lão nhân mở miệng an ủi đám oa nhi nhà mình, không ngừng thêm củi vào đống lửa.
Chỉ thấy lửa càng cháy càng lớn, suýt nữa đoost luôn cả lồng hấp.
Hơi nước như là ống khói mang theo mùi thịt thật dày tràn ngập ở xung quanh.
Lộ Hạo nhìn lồng hấp, mặc dù biết là thịt người nhưng không biết vì sao hắn ta lại không cảm thấy buồn nôn, ngược lại chẹp miệng thấy hơi đói bụng.
"Ngừng thở, đừng hít vào!"
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên khẽ dặn dò Lộ Hạo một câu, chỉ thấy Triệu Khách nhắm mắt lại nằm ở nơi đó như đã ngủ thiếp đi, che đậy miệng mũi của mình ở dưới cổ áo.
Lộ Hạo học theo, hơi híp mắt lại, liếc nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy lồng hấp mở ra, bên trong là miếng thịt đã bị chưng nát, da thịt nhũn ra, ngón tay chọc một cái là có thể chọc ra một lỗ thủng.
Miếng mỡ trắng bóng thả vào trong miệng là tan, còn mềm hơn đậu hũ.
Một hàng hài tử cũng không sợ bỏng tay, xông lên lấy xuống một miếng thịt nhét vào trong miệng.
Khẽ hút một cái, da thịt như là thạch bị hút vào trong miệng, lè lưỡi ra liếm một cái thịt nạc dưới da càng mềm nhũn thơm ngon.
"Rầm!"
Lộ Hạo nhìn thoáng qua, đột nhiên hơi muốn ăn giò.
Về phần lão giả kia, lại trực tiếp lôi ruột ra cho vào miệng nhai.
Nhìn bữa thịnh yến này, càng ăn càng vui sướng.
"Ồ!"
Ăn một lúc, Lộ Hạo đột nhiên cảm thấy tình cảnh hơi không đúng, chỉ thấy những hài tử này lại bắt đầu ôm lấy nhau rồi gặm ăn, những hài tử bị gặm ăn kia không những không kêu đau, ngược lại còn mỉm cười ngây ngô kỳ quái như trúng tà.
Thấy thế, khóe miệng Triệu Khách hơi nhếch lên, hắn biết hiệu quả của “Hồng La Thạch” đã bắt đầu có hiệu lực, mở to mắt đứng lên từ dưới đất.
"Ăn ngon! Ăn ngon! Ta còn muốn ăn!"
Một hài tử trông như ba bốn tuổi ôm xương cốt trên tay, vừa há mồm cắn cánh tay của mình, một đôi mắt dần đỏ bừng, làm như không thấy Triệu Khách đứng ở trước mặt nó, đụng đầu vào bắp đùi Triệu Khách.
Vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu, đã thấy Triệu Khách khẽ vươn tay nắm lấy bím tóc thằng nhóc con, kéo nó từ dưới đất lên, đôi mắt lạnh lùng lóe lên, trên tay thêm một con dao găm, đâm một dao vào cổ họng hài tử.
"Phốc!"
Lưỡi đao đâm xuyên cổ họng nhưng không chảy máu, mà là chất lỏng trong veo như nước.
Hai chân hài tử trước mắt co quắp mấy lần, lập tức không còn tiếng động.
Triệu Khách lại nhìn lên, lập tức ngẩn ra, chỉ thấy hài tử trên tay đã biến mất, thay vào đó là một cây củ cải lớn mọng nước, à không! Là nhân sâm.
"Nhân sâm thành tinh!"
Nhìn nhân sâm thô như củ cải mọng nước trên tay Triệu Khách, đừng nói Triệu Khách, Lộ Hạo ở bên cạnh cũng sắp rơi cằm.
Từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy thứ nào thô như thế?
Vỏ ngoài khô héo, tay chân biến thành râu dài, bím tóc là thân nhân sâm, đỉnh đầu như anh đào là quả nhân sâm.