Nhưng cho dù như vậy, hai người cũng phát hiện sách tem của mình căn bản không đủ dùng.
Triệu Khách còn tốt, trước khi tiến vào không gian khủng bố lần này, quyền hạn được tăng lên, thêm một trang tem trống, cho nên nhiều chỗ hơn Lộ Hạo một chút.
Nhưng dù là như vậy, Triệu Khách vẫn cảm thấy không đủ dùng.
Tuyển chọn lại những nhân sâm trong sách tem một lần nữa, kích cỡ nhỏ, bề ngoài không dễ nhìn đều ném đi, đổi cái tốt hơn.
Lúc này, tâm trạng của hai người như đứng trong đất thu hoạch ngô lớn, tâm trạng sảng khoái đến phát điên.
"Không thể lãng phí!"
Lộ Hạo nhìn mình đã chất đầy kho nhân sâm, lại nhìn những cái dưới mặt đất, cảm thấy lãng phí như vậy thật sự rất đáng tiếc.
Bắt lại một đứa trông vừa lớn vừa mập, cũng chưa đánh về nguyên hình, gỡ bắp đùi ra cắn một cái, ăn "rắc rắc" vài miếng lại tiện tay ném sang một bên, bắt lấy đứa khác tiếp tục gặm.
Lộ Hạo cứ ăn như vậy, cảm giác cả người đều muốn thăng tiên rồi!
Lúc này, chỉ thấy Triệu Khách đột nhiên lấy ra một cái nồi lớn từ trong sách tem, đổ vào một nồi dầu, đặt ở trên đống lửa.
Lại lấy ra một nồi canh thịt bò nấu chín từ trong sách tem, đặt ở một bên.
18 đồ làm bếp bị Triệu Khách lấy ra, ngẩng đầu nói.
"Đúng, không thể lãng phí như vậy, trước khi đi cứ ăn một bữa lại nói."
Lấy o trọn bộ dao, thịt bò và đồ gia vị từ trong sách tem, Triệu Khách xoay hai con dao thái trên tay một vòng, chỉ thấy Triệu Khách nhếch môi lộ ra răng nanh trắng tinh, thuận tay bắt lấy một hài tử nhân sâm, một đao chặt xuống đầu, phát động Nhiếp nguyên thủ, tiện tay rút vị đắng chát của nhân sâm ra.
"Cạch cạch cạch..."
Thịt bò trộn lẫn nhân sâm cùng băm lên, thêm bột, đồ gia vị, từng viên thịt thành hình trên tay Triệu Khách rồi bị ném vào chảo dầu, chỉ chớp mắt những viên thịt vàng óng đã bị Triệu Khách vớt ra để sang một bên.
Lộ Hạo thử một miếng, hàm răng cắn xuống vỏ ngoài vàng ruộm thật giòn, nước sốt bị Triệu Khách trộn vào bên trong tràn ra, trong nháy mắt mồm miệng thơm nức trộn với thịt bò mềm mịn ở bên trong, suýt nữa khiến Lộ Hạo nuốt xuống cả đầu lưỡi.
Triệu Khách nếm thử một miếng lập tức nhíu mày, mặc dù hương vị không tệ nhưng còn lâu mới khiến Triệu Khách cảm thấy hài lòng.
Triệu Khách bắt đầu lấy ra một số rau củ, theo lý nhân sâm là loại dược liệu đắng chát khó nhai.
Nhưng ở trong tay Triệu Khách, đây không phải là việc gì, trong Vạn thực sách có nhắc đến điều này.
Người lấy máu thịt làm thức ăn là tầm thường.
Người lấy thiên địa kỳ trân làm thức ăn là trung thừa.
Chỉ có người lấy vạn vật làm thức ăn, ăn chi linh của nó mới là thượng thừa.
Làm một vị đầu bếp có chí hướng, đương nhiên Triệu Khách muốn phát huy Vạn thực sách đến cực hạn.
Hai tay cùng ra, hút lấy tất cả tinh hoa ở trên nhân sâm, chuyển dời đến măng non, cá tươi, thịt bò cảm giác ngon miệng.
Lộ Hạo đứng bên cạnh thấy thế, không ngừng vội vàng đưa những hài tử nhân sâm kia lên thớt gỗ của Triệu Khách, hai tay Triệu Khách vồ một cái rút ra tinh hoa.
Hài tử nhân sâm trông mọng nước như củ cải lại bị Triệu Khách hút đến khô cằn, vừa cứng vừa héo, bị Triệu Khách tiện tay ném vào trong đống lửa làm củi đốt.
Lấy tiền nhóm lửa, mọi người đều từng nghe nói loại chuyện này.
Nhưng cầm nhân sâm tinh làm củi đốt, cũng chỉ Triệu Khách có thể làm được chuyện này.
"Phanh phanh phanh..."
Quả ớt băm nhỏ thêm mỡ bò, đồ gia vị nhanh chóng lật xào trong nồi, thêm một thìa canh thịt bò đầy mỡ, chỉ chớp mắt một nồi nồi lẩu dầu cay đỏ tươi tỏa sáng được Triệu Khách mang lên bàn.
Đồ nhúng được chuẩn bị xong từ trước đó đặt bên cạnh, đĩa nhỏ tinh xảo, mỗi một món ăn đều được Triệu Khách cắt miếng trưng bày gọn gàng.
Cầm đũa gắp một miếng thịt bò, chỉ thấy thịt bò bị cắt bằng độ dày của tiền xu, loại độ dày này là ngon miệng nhất.
Phối hợp với nồi lẩu đỏ sáng sôi trào trước mắt, cùng với mùi thơm trong không khí đã khiến Lộ Hạo sắp không chịu nổi.
"Bắt đầu, ăn!"
Triệu Khách vung tay lên, hai người vùi đầu ăn như điên.
“Ôi chao…”
Thân thể Triệu Khách ngả ra đất, đưa tay xoa bụng, hắn không nhớ nổi lần trước hắn ăn no đến thế là khi nào.
Dường như… Là lúc lão đầu tử làm cho hắn một nồi Tam tiên quái!
Cơm nước no nê, Triệu Khách sờ mũi một cái cảm giác mũi nóng rực, thở ra một hơi cứ như đang phun lửa, cúi đầu nhìn lều vải phồng lên ở nửa người dưới, Triệu Khách không nhịn được bật cười.
Hắn khá tốt, có lẽ vì đã trải qua sự tẩm bổ của Thạch nhũ âm tinh, thân thể hắn trở nên mạnh hơn người thường rất nhiều.
Ăn hết một nồi nhân sâm đại bổ còn có thể chịu đựng được.
Lộ Hạo ở bên cạnh lại suýt nữa bị bổ chết! Ăn được một nửa đã nằm trên mặt đất không chịu nổi.
“Ông trời của ta! Rốt cuộc thứ đồ chơi này là thuốc bổ hay độc dược, hiện tại ta hơi nghi ngờ cuộc đời!”
Lộ Hạo đưa một tay đỡ trán, cảm giác cả người như muốn nổ tung.
Những món ngon đã ăn vào trong bụng hắn ta như một quả bom xăng, Lộ Hạo cảm thấy cả người mình đều không ổn.