Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 370 - Chương 370. Xe Ngựa

Chương 370. Xe ngựa Chương 370. Xe ngựa

Căn bản không ngăn được máu mũi, chỉ có thể cầm đao rạch vào lòng bàn tay cho chảy máu để giảm bớt, nếu không Lộ Hạo nghi ngờ hắn ta có thể trở thành người đưa thư đầu tiên tự ăn đến chết hay không.

“Bớt lắm lời! Đứng lên làm việc đi.”

Triệu Khách đá Lộ Hạo, nơi này còn có rất nhiều hài tử nhân sâm, cũng không thể lãng phí như vậy.

“Ca, đã như vậy rồi, ăn không nổi nữa cũng không mang đi được, ngươi còn muốn làm gì??”

“Bớt nói nhảm! Nhanh lên!”

Triệu Khách không muốn nói nhảm với Lộ Hạo, đứng lên bắt đầu đếm những hài tử nhân sâm không mang đi được, hắn gõ nó trở lại nguyên hình, rồi đặt ở trên thớt gỗ.

“Ợ!”

Triệu Khách ợ một cái, hai tròng mắt đỏ bừng, huyệt thái dương phồng lên, tuy không khoa trương như Lộ Hạo, nhưng cũng không tốt hơn là bao.

Lấy ra một cái bình nhỏ, Triệu Khách túm một con nhân sâm lên thôi động Nhiếp nguyên thủ, chỉ thấy ngón tay Triệu Khách cong lên, một giọt chất lỏng vàng rực như dầu bị gạt ra từ củ nhân sâm trên tay, được Triệu Khách cẩn thận chứa vào trong bình.

Đây là tinh hoa của nhân sâm tinh, Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ lặp đi lặp lại đè ép bên trong nhân sâm tinh, cuối cùng mới ép ra một giọt có thể nói là tích nước như vàng, rất trân quý.

Về phần sau khi nhân sâm tinh bị nghiền ép, mặc dù vẻ ngoài không thay đổi nhưng kết cấu tổ chức ở bên trong đã thay đổi hoàn toàn mất đi hoạt tính, khô cằn không khác gì một đống cỏ nát.

Bị Triệu Khách tiện tay ném sang một bên, Lộ Hạo rất biết điều, lập tức đưa con thứ hai đến.

Ăn cả một nồi nhân sâm đại bổ thật lớn, lúc này Triệu Khách cảm giác cả người như có sức lực dùng không hết, cũng không thấy mệt mỏi, ép khô củ trên tay lập tức ép một cái khác.

Trước sau tốn khoảng một tiếng, nhìn ba bình rưỡi dầu nhân sâm trên thớt gỗ, cuối cùng trên mặt Triệu Khách đã nở nụ cười hài lòng.

Triệu Khách tự độc chiếm ba bình, cho Lộ Hạo nửa bình còn lại coi như thù lao.

Dựa theo hiệp nghị đầu hàng, tất cả con tem mà Lộ Hạo thu hoạch trong lần này sẽ thuộc về Triệu Khách, trước đó còn tổn thất rất nhiều điểm bưu điện, đây coi như cho Lộ Hạo một con đường sống, ít nhất ném vào Quỷ thị có thể bán được một khoản tiền lớn.

Cũng không biết Lộ Hạo có nỡ bán không.

Đừng xem thường nửa bình này, bên trong có tinh hoa của hơn mười con nhân sâm tinh.

Vào lúc mấu chốt uống một ngụm, dù là người gần chết cũng có thể kéo mạng ngươi về, không biết hiệu quả mạnh hơn thuốc khôi phục nhanh chóng bao nhiêu lần.

Vác lá cờ lên lưng, quay đầu nhìn thoáng qua mặt đất bừa bộn, sau khi xác định không bỏ sót thứ gì, lúc này Triệu Khách và Lộ Hạo mới hài lòng đi ra ngoài.

Trong nhiệm vụ chính tuyến có nhắc đến Đại ma cung, Triệu Khách và Lộ Hạo lại hoàn toàn không có đầu mối.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến bọn họ, vì sau khi hai người Triệu Khách đi xuyên qua rừng cây, đứng từ xa đã thấy một tòa cung điện xây trên sườn núi.

Bầu trời tối đen, Triệu Khách cũng không nhìn rõ cung điện có dáng vẻ gì.

Nhưng có phương hướng thì dễ làm rồi.

“Sạt sạt…” Tiếng bước chân vang lên, dưới chân đầy nhánh cây khô gãy, lúc giẫm lên cảm giác dày đặc lại mềm mại.

Triệu Khách đi trên đó như giẫm lên đất bằng, gần như không tốn sức đã đi qua một vài sườn dốc trông như dốc đứng, cứ như đang nhàn nhã đi dạo, trên chân không dính bao nhiêu bùn đất.

Lộ Hạo thì té ngã cả quãng đường, trên người dính đầy bùn thối.

Đúng là người so với người làm người ta tức chết, ai bảo phương hướng Lộ Hạo thu thập tem lại có khuynh hướng công kích hệ linh hồn, thân thể cũng không khỏe hơn mấy đại thúc 30 tuổi là bao, chưa chắc hắn ta đã hơn đám học sinh trung học.

Nhưng dù vậy, Lộ Hạo cũng không dám tụt lại phía sau.

Nếu hắn ta biến thành gánh nặng của Triệu Khách, Lộ Hạo đảm bảo Triệu Khách sẽ quyết đoán vứt bỏ hắn ta trước tiên, ở chung lâu như vậy, có thể nói Lộ Hạo đã tìm hiểu rõ ràng tính cách của Triệu Khách.

Ở cùng một chỗ với loại người như Triệu Khách đúng là vừa đau khổ vừa vui sướng, còn không thoát được sự tra tấn.

Đau khổ là, dù biết rõ Triệu Khách sẽ lấy mình ra làm bia đỡ đạn bất cứ lúc nào, nhưng vẫn rất vui vẻ vì ít nhất có thể chứng minh mình còn có giá trị biến thành pháo hôi.

Dù thủ đoạn của Triệu Khách hèn hạ vô sỉ nhưng thu hoạch cũng kinh người, dù đi theo sau húp canh loãng cũng là loại có thể khiến hắn ta ăn vỡ bụng, vì vậy có cho Lộ Hạo rời đi thì hắn ta cũng không đi, so sánh ra hắn ta càng muốn làm pháo hôi hơn.

Ít nhất như thế, chỉ cần hắn ta còn sống, dù có chút tổn thất, chẳng mấy chốc sẽ được bù lại từ chút chất béo chảy xuống qua kẽ tay Triệu Khách, đồng thời còn có lợi ích cao hơn.

Điều khiến Lộ Hạo thấy may mắn là, khu rừng này cũng không quá rộng lớn, hai người đi qua rừng cây đã thấy trước mặt là một con đường núi, nhưng lúc nhìn quanh lại không thấy đội ngũ những đại danh đó đâu.

“Hỏng!”

Triệu Khách thấy thế cau chặt lông mày, e rằng những đội ngũ đó đã đi xa rồi.

“Lão đại, ngươi nhìn bên kia!”

Lúc này, Lộ Hạo nhìn ra ngoài, lập tức thấy hình như nơi xa có một ngọn đèn.

Bình Luận (0)
Comment