Vô số bộ hài cốt bị treo ở ven đường, huyết nhục cả người bị gặm ăn, một vài người còn sống nhưng cái bụng bị cắt ra, mấy quái vật toàn thân đen sì chui vào bụng, từ từ nhai nuốt nội tạng máu me đầm đìa ở bên trong.
Triệu Khách thấy một gốc cây.
Nhưng nói nghiêm khắc đây chỉ là một cái có hình dáng gốc cây, bởi vì nó hoàn toàn là huyết nhục đỏ tươi phát triển thành hình dáng gốc cây.
Trên cảnh cây xốp nhỏ treo từng cái đầu người, những cái đầu người này đã hoàn toàn hòa làm một thể với gốc cây, không chết mà vẫn sống.
Chỉ có một số đầu người đã giống như tử thi, ánh mắt mù mịt, e rằng không biết mình đã biến thành một dáng vẻ khác.
Thế nhưng trong số đó cũng không thiếu người ý thức tỉnh táo.
“Cứu… Cứu ta!”
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên thấy một người quen, người này là một trong số đám người vây công hắn ở Quang Chiếu tự vào trước đó.
Lúc này đầu treo ở trên chạc cây, thấy Triệu Khách và Lộ Hạo ở trong xe ngựa lập tức tinh thần tỉnh táo, điên cuồng giãy giụa, hét to: “Cứu ta! Ta bằng lòng đưa toàn bộ con tem, toàn bộ điểm bưu điện cho các ngươi, cứu ta!!”
“Hắn…”
Trong lòng Lộ Hạo hơi dao động, dù sao bây giờ hắn ta rất thiếu điểm bưu điện, chỉ tay ra muốn hỏi nữ nhân xem có cứu được nữa không.
“Vô dụng, đó là Huyết ngỗi ma dụ, nó không thích ăn người nhưng nó rất thích dùng đầu người để nuôi con của mình, bây giờ bọn họ chỉ còn lại một cái đầu. Thân thể đã bị Huyết ngỗi ma dụ phân giải, ngươi muốn cứu người thì phải chém đứt thân cành, nhưng lúc ngươi chặt chạc cây xuống, cũng tương đương với việc chém đầu hắn xuống, cứu cũng vô dụng!”
Nữ nhân không đợi Lộ Hạo nói xong đã mở miệng giải thích cho Lộ Hạo.
Lộ Hạo nghe vậy không nhịn được nuốt nước bọt: “Hắn sẽ mãi như vậy?? Ý ta là, hắn vẫn còn sống?”
“Chờ đến khi Huyết ngỗi ma dụ sinh con, bọn họ sẽ được giải thoát!”
Nữ nhân nói xong chỉ vào một cái Huyết ngỗi ma dụ khác ở nơi xa, nói: “Ồ, vận khí của các ngươi không tệ, kia chính là Huyết ngỗi ma dụ sinh con!”
Triệu Khách và Lộ Hạo nhìn sang, hai người không nhịn được mím môi, nghiến chặt hàm răng, khó mà hình dung cảm giác buồn nôn của mình.
Chỉ thấy lít nha lít nhít những thứ như hạt sen chui ra theo hốc mắt, lỗ mũi, miệng của một cái đầu, cứ như bông hoa xương nổ tung, phun trào chui ra.
Điều đáng sợ nhất là, trong quá trình này đầu người kia vẫn còn sống, cho đến khi những hạt giống đó đều trào ra ngoài rơi đầy trên mặt đất, hắn ta mới chết thật sự, nhìn lại chỉ thấy xương cốt cũng mất đi, chỉ còn sót lại một túm kết nối với da đầu.
“Đủ rồi!”
Triệu Khách không muốn xem nữa, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân, dường như đang đợi nàng đưa ra một câu giải thích.
Những người này đều đi theo đại danh đến đây, sao lại chết thảm giữa đường như vậy.
Chẳng lẽ bản thân lời mời này là một cạm bẫy, là âm mưu được được đề cập trong nhiệm vụ chính tuyến??
Dường như đã nhận ra Triệu Khách rất hoang mang với điều này, nữ nhân hạ màn xe xuống nói: “Muốn đi vào Đại ma cung, đầu tiên phải cho yêu ma trên quãng đường này ăn no, tất nhiên những đại danh đó tiếc mạng như vàng, đám tiểu tốt các ngươi lại khác. Để ta nói thẳng hơn, nếu đây là một trận thịnh yến, vậy các ngươi là món điểm tâm trong trận thịnh yến này.”
“Phì, lão nương biết ngay mà, những đại danh này không có lòng tốt.”
Lộ Hạo ngồi bên cạnh nhổ một ngụm nước bọt, con đường này hoàn toàn là dùng mạng người lấp vào.
Nhưng không đợi Lộ Hạo tiếp tục mắng chửi, Triệu Khách đưa tay bịt miệng hắn ta, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt: “Ngươi vừa nói bọn họ là điểm tâm! Vậy món chính đâu?”
Triệu Khách bắt được tin tức mà nữ nhân không cẩn thận tiết lộ ra ngoài, vặn hỏi.
Nữ nhân ngạc nhiên nhận ra hình như mình đã nói lỡ lời, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách càng nhiều hơn vẻ thưởng thức.
Không biết vì sao, Triệu Khách nhìn ánh mắt này luôn cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn, dường như rất quen mắt nhưng lại không nhớ hắn đã nhìn thấy ánh mắt này ở chỗ nào.
“Chắc chắn sẽ có món chính nhưng không phải các ngươi, ta không thể nói cụ thể là cái gì, chờ các ngươi lấy được cái hộp cho ta, tất nhiên các ngươi sẽ biết.”
Nữ nhân nói xong liền lấy ra hai lá bùa màu xanh từ trong túi, đưa cho Triệu Khách và Lộ Hạo.
“Đây là một tấm Thế tử phù, coi như tiền đặt cọc cho các ngươi, cũng coi như là bùa giữ mạng cho các ngươi, nếu các ngươi lấy được cái hộp kia cho ta, ta có thể hứa với các ngươi một điều kiện, chỉ cần là điều kiện mà Âm Dương thần cung ta có thể làm được, sẽ hoàn thành giúp các ngươi.”
Sau khi Lộ Hạo nghe xong không nhịn được bĩu môi, sao càng nghe cái bánh vẽ này càng cảm thấy không chân thật, hắn ta không thông minh như Triệu Khách nhưng cũng không phải người ngu.
Loại vẽ bánh nướng này, cũng như những con chó thổ dân Oa chưa từng thấy việc đời vậy.
Nhưng không đợi Lộ Hạo nói chuyện, đã nghe Triệu Khách đồng ý: “Được, chúng ta đồng ý.”
Lộ Hạo ngồi bên cạnh ngạc nhiên: “Hả?? Hành động này không đúng??”