“Đánh đi, đánh đi! Máu nhân vương, máu yêu ma là lễ vật tốt nhất để hiến tế cho Đại ma thần.”
Hattori Hanzo chỉ ngọn đèn cách đó không xa, không biết từ lúc nào đã có một chiếc đèn lồng đỏ tươi trôi lững lờ ở giữa không trung, một sợi dây sắt vẫn rủ xuống mặt đất theo đèn lồng.
“Đợi chút nữa hộ pháp giúp ta, bất kỳ ai cũng không được tới gần ta, chờ sau khi ta hoàn thành hiến tế, thiên hạ này sẽ thuộc về ta!”
Chỉ thấy Hattori Hanzo lấy ra một nửa đại ấn kia.
Khối đại ấn này là thứ hắn ta trộm được từ trong nội khố của Ashikaga Yoshiaki, cũng phải cảm ơn Triệu Khách đã đến Quang Chiếu tự kéo dài thời gian giúp hắn ta.
Triệu Khách cau mày, trong lòng không nhịn được dao động, cái gọi là nhiệm vụ chính tuyến, thì ra không phải nói đến những đại danh và yêu ma ở bên dưới, mà là nói đến Hattori Hanzo trông như người ngoài cuộc này.
Điều này khiến Triệu Khách hơi không tưởng tượng nổi.
Nhưng cùng lúc đó, trong lòng nhớ lại một lần, xem ra hắn ta để Gaimu giả mạo hắn đi đánh cắp một nửa đại ấn, trước khi đi còn không quên dặn dò phải vu oan cho Oda Nobunaga.
Chắc chắn Ashikaga Yoshikki đã thấy Gaimu giả mạo hắn, trong lúc vội vàng không đủ để Ashikaga Yoshikki phân biệt được đó là thật hay giả.
Nhưng chắc chắn trong lòng Ashikaga Yoshikki đã xác định, người hại mình là Oda Nobunaga.
Bởi vì dã tâm của Oda Nobunaga đủ để nhận lấy tất cả nghi ngờ.
Cộng thêm Ashikaga Yoshikki bị Triệu Khách lừa thảm như vậy, lúc này đã bị kích thích, căn bản không nghe vào lời khuyên can của những người khác.
Trong đầu Triệu Khách suy nghĩ rõ ràng từ đầu đến cuối mọi chuyện, trong lòng không nhịn được cảm thấy uất ức, tất cả mọi người bị trêu đùa xoay quanh, đặc biệt là hắn, gần như từ đầu tới cuối đều bị Hanzo sai bảo như một quân cờ.
Cho dù hắn không đồng ý mạo hiểm đi trộm bảo vật, Hanzo cũng phải hất nước bẩn lên người hắn.
Bởi vì hắn thật sự dùng quá tốt, hấp dẫn quá nhiều ánh mắt thù hận, chỉ cần lợi dụng một chút có thể khiến Ashikaga Yoshikki phát cuồng.
Mục tiêu của Hanzo là càng loạn càng tốt, càng loạn hắn ta càng có đủ cơ hội thành công.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách không nhịn được hít sâu, cố gắng kiềm chế ngọn lửa trong lòng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua thấy Hattori Hanzo đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình, nói: “Vì sao ngươi vẫn chưa xé lớp mặt nạ da người ở trên mặt ngươi?”
Ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, chỉ thấy Hattori Hanzo đã vô thức đặt một tay lên lưỡi đao ở trên hông.
“Hắn ở đây!”
Nhưng đúng lúc này bên dưới đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai, Hattori Hanzo nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy đám người phía dưới đang nhìn chằm chằm vào một người, dáng vẻ người kia giống Triệu Khách như đúc!
“Xuất hiện!!”
Thấy Triệu Khách lại xuất hiện, hai mắt Hattori Hanzo sáng ngời, buông chuôi đao trong tay xuống.
Vốn hắn ta hơi nghi ngờ Gaimu ở sau lưng, tuy cả hai đều tham lam giống nhau nhưng ánh mắt tham lam này lại có sự khác biệt rất nhỏ bé.
Nhưng trong nháy mắt Triệu Khách rút nhuyễn đao ra khiến Hattori Hanzo cảm giác hắn là Gaimu.
Đao pháp của Gaimu rất đặc biệt, trong đó có đao thuật Nhật Bản của bọn họ nhưng lại có rất nhiều biến hóa khác, đặc biệt là thức mở đầu, phối hợp với nhuyễn đao, không phải thứ mà người khác có thể bắt chước được trong một sớm một chiều.
Huống hồ, Phong ngọc ở trên tay Gaimu, hai người mới tách ra chưa đến hai nén nhanh, dựa vào thực lực không tầm thường của Gaimu, sao có thể bị người ta xử lý trong thời gian ngắn như vậy.
Chính khái niệm ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo này khiến Hattori Hanzo không thể tìm ra sơ hở của Triệu Khách ngay.
Vì vậy hắn ta muốn tận mắt nhìn Gaimu xé mặt nạ xuống, để lộ ra khuôn mặt thật.
Nhưng lúc này thấy Triệu Khách thật sự xuất hiện ở phía dưới, chút lo lắng cuối cùng trong lòng Hattori Hanzo đã hoàn toàn biến mất, có nhìn hình dáng của Gaimu hay không cũng không quá quan trọng với hắn ta.
Hắn ta quay sang nói với Triệu Khách: “Hộ pháp giúp ta!”
“Được!”
Triệu Khách gật đầu đồng ý, rút nhuyễn đao ra từ bên hông, ngưng thần tĩnh khí canh giữ ở sau lưng Hattori Hanzo.
“Ca, các ngươi đều là ca ruột của ta, đừng đuổi theo!”
Ở một bên khác, chỉ thấy một người khác dùng dáng vẻ của Triệu Khách, nhảy lên nhảy xuống điên cuồng bỏ chạy.
“Đừng chạy!”
Lý Hạo Đặc và ba tên người đưa thư khác đuổi sát theo sau, không chỉ người đưa thư, ngay cả Ashikaga Yoshikki cũng từ bỏ giao thủ với Oda Nobunaga, lại đuổi giết ở phía sau.
Dù sao so sánh với Oda Nobunaga, Ashikaga Yoshikki càng hận Triệu Khách hơn.
Thậm chí, ánh mắt Tửu Thôn đồng tử cũng bắt đầu khóa chặt vào Triệu Khách, thẻ đặt cược trong lần giao dịch này lại bị người ta đánh cắp, còn gây ra sự hỗn loạn lớn như vậy, dường như tất cả ngọn nguồn đều từ nam nhân này.
Nhìn những truy binh đuổi theo sau lưng mình, khuôn mặt Lộ Hạo tái nhợt, quay đầu mắng: “Không chạy? Không chạy lão tử là con ngươi.”
Lúc nói chuyện, trong lòng Lộ Hạo cũng đang phàn nàn với Triệu Khách: “Ca, cái này TM không giống với ngươi đã nói!”
“Câm miệng, tiếp tục chạy, đưa điểm bưu điện cho ngươi cũng không phải cho không!”
Trong đầu Lộ Hạo lại đang truyền đến giọng nói lạnh lùng của Triệu Khách.