Một đao trước đó đâm xuyên qua lồng ngực Lộ Hạo, nhưng cùng lúc cũng tránh đi trái tim và điểm yếu hại ở động mạch chủ, trông là tổn thương trí mạng, trên thực tế loại thương tổn này với những người đưa thư có thể chất khá mạnh cũng không tính là trí mạng.
Một chiêu của Hattori Hanzo mới thật sự là chỗ trí mạng, nhưng có Thế Tử phù triệt tiêu một đao vào chỗ trí mạng kia.
Cùng lúc Triệu Khách đâm Lộ Hạo cũng rót phân hồn của mình cho Lộ Hạo.
Lộ Hạo rất thông minh, thấy thế không chỉ không bài xích, ngược lại còn chủ động tiếp nhận.
Ngoại trừ một sợi phân hồn còn có Đồ phu chi hạp và Huyết linh châu.
Triệu Khách đã từng sử dụng Huyết độn của Huyết linh châu, trong thời gian ngắn không thể dùng lần thứ hai, giao dịch cho Lộ Hạo có thể đảm bảo để hắn ta sống thêm một đoạn thời gian.
Về phần Đồ phu chi hạp, Triệu Khách cần sau đó Lộ Hạo thay đổi sang vẻ ngoài của hắn, mới giao dịch cho Lộ Hạo.
“Chạy về bên trái!”
Bản tôn Triệu Khách hơi nhắm mắt nhưng ánh mắt lại từ trên cao nhìn xuống như là vệ tinh bản đồ, thông qua phân hồn chỉ điểm phương hướng cho Lộ Hạo.
“Hắc hỏa!”
“Kim mang tiễn!”
Thấy Lộ Hạo không hề có ý dừng lại, mấy người đưa thư chạy theo phía sau nhắm chuẩn cơ hội sẽ dốc toàn lực ra tay, cố gắng đánh nam nhân trước mắt bị trọng thương lại nói, tin tưởng chỉ cần bắt được hắn ta, tất cả bí ẩn sẽ được giải quyết dễ dàng, cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.
“Hóa linh!”
Thấy không thể tránh thoát, Lộ Hạo cắn răng một cái kích hoạt năng lực đặc thù của mình, chỉ thấy thân thể của hắn ta lập tức hư hóa, một quả cầu lửa và một chùm ánh sáng màu vàng óng xuyên qua trước ngực hắn ta.
“Điểm bưu điện của ta!”
Tuy đã né tránh được một kích trí mạng nhưng trong lòng Lộ Hạo lại đang rỉ máu, Hóa linh tiêu hao trong 8 điểm bưu điện.
Nếu không phải trước đó Triệu Khách giao dịch cho hắn ta đủ điểm bưu điện, hắn ta cũng không dám tùy tiện kích hoạt loại năng lực này.
Sau khi thân thể hư hóa bắt đầu chạy đi, không có gió ngăn cản, thậm chí có thể trực tiếp xuyên qua vách tường.
Trước đó ở ngoài Quang Chiếu tự, Lộ Hạo có thể né tránh sự đuổi giết của mọi người, cũng là dựa vào năng lực đặc thù hư hóa này.
“Tật phong chi trảm!”
Ashikaga Yoshikki rút đao, đao khí như rồng đánh nát vách tường, xông lên phía trước mở đường.
Tưởng đổ mọi người đẩy, loại nội dung cốt truyện bị người đưa thư cùng điên cuồng đuổi giết giống như Lộ Hạo, e rằng cũng chỉ có Lộ Hạo được trải nghiệm.
Hốc mắt trái của Ashikaga Yoshikki trống rỗng, con ngươi màu đỏ ngòm lóe ra tia sáng.
Nhưng hắn ta hơi nghi ngờ một chút, tuy có thể thấy bên trong thân thể đối phương có linh hồn của tên khốn kia, nhưng hình như còn có thêm một linh hồn khác, hắn ta vẫn vững tin đối phương chắc chắn là tên khốn kia, cho dù không phải cứ bắt trước lại nói.
“Dạ du thần!”
Thấu thế, Lộ Hạo lại kích hoạt một lá bài tẩy của mình, tốc độ thân thể bắt đầu tăng lên, né tránh ánh đao đánh tới.
“Ca, ngươi là ca ruột của ta, ta không chịu nổi, thả ta đi được không!”
Nhìn điểm bưu điện của mình nhanh chóng bị tiêu hao, trong lòng Lộ Hạo đã bắt đầu hơi sụp đổ, nếu trời cao lại cho hắn ta một cơ hội, hắn ta chắc chắn sẽ trân trọng mạng sống, rời xa Triệu Khách.
“Đừng nói nhảm, nhớ chỗ để ngươi nhỏ máu trước đó không? Chạy sang bên kia, tin tưởng ta, ta sẽ không để ngươi chết!”
Triệu Khách nói những lời này cũng là nói thật, “Huyết linh châu” không sao, nhưng Triệu Khách tuyệt đối không thể ném “Đồ phu chi hạp” đi.
Con tem này cực kỳ quan trọng với Triệu Khách, nếu không phải tình huống đặc thù, Triệu Khách sẽ không giao con tem quan trọng như vậy cho Lộ Hạo.
Cho nên, hắn đương nhiên không để Lộ Hạo chết đi, cho dù chết cũng phải chết trên tay hắn.
“Ầm ầm!”
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên lấp lóe một tia chớp, từ trước tới giờ Đại ma cung không có sét đánh, lại có tia chớp thứ nhất vang lên kinh thiên động địa.
Đối với những âm hồn dã quỷ kia mà nói, sự khủng bố không khác gì như đạn hạt nhân tấn công.
Chỉ thấy lôi đình lóe lên, đầu tiên chấn những âm hồn lệ quỷ này vỡ thành cặn bã!
“Đây là có chuyện gì??”
Tửu Thôn nhìn ánh chớp trên đỉnh đầu, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, quay sang nhìn về phía Tỳ Mộc nói: “Chắc chắn có người đang triệu lôi, đi tìm!”
“Vâng!”
Tỳ Mộc gật đầu, xoay người hóa thành một bóng đen xông lên trời không.
“Ầm ầm…”
Ánh lôi càng ngày càng vang dội, trên một đỉnh núi bên ngoài Đại ma cung thật xa.
Lâm Cấm Tử nhìn lôi vân bao phủ Đại ma cung, không nhịn được trợn tròn mắt, chưa từng nghe nói trên Đại ma cung lại xuất hiện lôi đình.
Quay đầu nhìn quan tài đỏ thẫm sau lưng, nàng thở sâu, quỳ rạp xuống trước quan tài khẽ nói: “Đại nhân, chẳng lẽ ngài không đi vào?”
Trong quan tài yên tĩnh, từ đầu đến cuối không đáp lại Lâm Cấm Tử.
Thấy thế, thậm chí Lâm Cấm Tử còn không dám thở mạnh, quay đầu nhìn lên, nhìn xác chết yêu ma ở xung quanh.
Trên mặt những xác chết yêu ma này còn mang theo vẻ hoảng sợ, đầu mỗi một yêu ma đều có năm lỗ thủng kích cỡ khoảng ngón tay.