Bọn họ cũng không muốn chết ở chỗ này, phải nghĩ cách rời đi trước, dù nhiệm vụ chính tuyến thất bại, bọn họ vẫn có khả năng trở về, nhiều nhất là bị cướp đoạt một lượng lớn điểm bưu điện và con tem làm trừng phạt, nhưng dù sao cũng tốt hơn chết ở chỗ này.
Mấy người kia bình tĩnh nhanh chóng lùi ra sau, muốn chạy đi nhưng quay đầu lại phát hiện những yêu quái như Tửu Thôn đồng tử còn chạy nhanh hơn bọn họ.
Ngày từ lúc đại ấn xuất hiện điều khác thường, đã bỏ chạy rồi.
Nói đùa à, bọn nó là yêu quái, bắt nạt phàm nhân còn được, Ma Vương xuất thế e rằng sẽ coi bọn họ là món điểm tâm trước tiên, không chạy còn ở lại làm gì.
Lúc này Hattori Hanzo quỳ một gối xuống trước mặt Triệu Khách, hai tay giơ đại ấn lên cao, mừng rỡ như điên cười to: “Chủ nhân của ta, xin ngài tiếp nhận phần lễ vật thứ nhất mà ta chuẩn bị cho ngài.”
“Bộ thân thể này hoàn mỹ, đã ăn huyết dịch còn sót lại của ngài ở trần thế, có thể tạm thời cung cấp chỗ an thần cho ngài, để ngài nghỉ ngơi lấy lại sức!”
“Ừ! Hồn phách không được đầy đủ, khí tức sinh mệnh còn cường đại như vậy, ngươi làm rất tốt!”
Khuôn mặt trên đại ấn kia nhìn chằm chằm thân thể Triệu Khách, hai mắt hiện ra vẻ hưng phấn.
Khí tức sinh mệnh phồn vinh phấn chấn, đây là chất dinh dưỡng mà hắn ta cần nhất, càng hoàn mỹ hơn là, linh hồn của người này còn xuất hiện tàn khuyết, đối với hắn ta mà nói, việc đoạt xác càng dễ như trở bàn tay.
“Kéo dài đủ thời gian cho ta, ta sẽ để ngươi đạt được tất cả những thứ mong muốn!”
Chỉ thấy đại ấn lóe lên, một đoàn ánh sáng tối theo miệng mũi Triệu Khách, tiến vào trong thân thể Triệu Khách.
Bóng đen tiến vào chỗ sâu trong ý thức của Triệu Khách, dần hiện ra một bóng dáng, khuôn mặt gầy gò, da thịt rất yếu ớt, trông như một thư sinh rất bình thường.
Đôi mắt sáng lên, trên mặt hiện ra một nụ cười: “Ha ha ha ha! Linh hồn tươi mới, ngươi ở đâu, để ta ăn sạch… A???”
Chỉ là nụ cười của Ma Vương này nhanh chóng trở lên cứng đờ.
Bởi vì trước mắt cũng không phải là một linh hồn toàn thân run rẩy, trốn trong góc tường chờ hắn ta giày vò như trong tưởng tượng của hắn ta.
Mà là một căn phòng màu đen rộng lớn.
Xung quanh là dây sắt và hình cụ loang lổ vết rỉ, cùng đủ loại đồ vật hình thù kỳ quái, ví dụ như cây roi, ngọn nến, dây da màu đen tán loạn.
Những con dấu sắt nung đỏ trên lò lửa có kiểu chữ rất kỳ quái.
“Đây là chỗ nào??”
Ma Vương ngẩn ngơ một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn lên thấy bên cạnh hình phòng này đặt một bàn trang điểm.
Đi lên trước thấy có lược mà nữ nhân hay dùng, hắn ta cũng không hiểu những thứ khác?
“Chẳng lẽ? Linh hồn của nam nhân này? Là nữ nhân??”
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ma Vương trở nên nóng bỏng, thè ra đầu lưỡi, đột nhiên cảm thấy Hattori Hanzo cân nhắc quá chu đáo, vừa để mình hưởng thụ sự ngon miệng của linh hồn, còn có thể thỏa thích phát tiết lửa giận của mình.
Còn có hình cụ nơi này, tuy không biết là chuyện gì nhưng hình như chơi rất vui.
Vừa nghĩ tới chút nữa hắn ta sẽ dùng từng hình cụ xung quanh trên người một linh hồn nhỏ yếu, Ma Vương không nhịn được cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Ngay lúc Ma Vương còn đắm chìm trong đủ loại tự sướng.
Chợt nhìn vào trong gương, không biết có một nữ nhân đeo mạng che mặt đứng ở sau lưng hắn ta từ khi nào.
“Ôi!”
Ma Vương ngạc nhiên, đột nhiên quay lại nhìn, không nhịn được hít một hơi thật sâu, nuốt nước bọt.
Hắn ta đã không kìm nén được muốn nhào tới, xé nát bộ quần áo kia.
“Ha ha ha, đây đúng là… Đúng là… Ngươi là Yêu Cơ Atula?”
Đối với một vị Ma Vương bị phong ấn không biết bao nhiêu năm tháng, giả vờ trói buộc như vậy, khiến hắn ta cảm thấy nóng bỏng hơn bất kỳ vị thiên tiên nào.
Cho dù là Yêu Cơ vô cùng tuyệt diễm ở Tu La đạo trong truyền thuyết, cũng kém quyến rũ hơn thế này.
Trong chốc lát, Ma Vương cũng không nhẫn tâm ra tay ăn hết nữ nhân này.
Nghe thấy Ma Vương ca ngợi, đôi môi đỏ dưới mạng che mặt màu phấn hơi cong lên, ánh mắt trở nên hung ác nham hiểm: “Yêu Cơ! Ngươi thích Yêu Cơ, không thích ta!”
“Hả?” Ma Vương ngạc nhiên lắc đầu, lập tức cảm thấy sai rồi, lại gật đầu.
Thấy thế, nữ nhân không hề che giấu vẻ ghen ghét trong mắt, nàng đưa tay lấy ra một cây roi thô màu đen.
“Xoạt!”
Ma Vương còn chưa nói xong, cây roi trước mắt đã đánh vào khuôn mặt hắn ta, cảm giác nóng bỏng đau nhói khiến Ma Vương không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Điều này khiến hắn ta nghi ngờ có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, thế này không giống với trò chơi trong tưởng tượng của hắn ta?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ma Vương hơi trầm xuống, hắn ta quyết định kết thúc trò chơi không vui này.
“Toái hồn thủ!”
Lúc này Ma Vương đánh một chưởng về phía nữ nhân trước mặt.
“Thần lực của ta đâu??”
Trong chốc lát, sắc mặt Ma Vương lúc sáng lúc tối, hắn ta nhận ra thần lực của mình lại đã biến mất??
Lẽ ra, sau khi Hattori Hanzo dùng máu tươi còn sót lại ở nhân gian của hắn ta luyện chế thành đan dược, dù nhiều hay ít thì bên trong cũng giữ lại một tia thần lực, chờ sau khi linh hồn của hắn ta trở về, thần lực bên trong chắc chắn trở về trên người hắn ta.