Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 397 - Chương 397. Ma Vương Đại Nhân Thê Thảm (2)

Chương 397. Ma Vương đại nhân thê thảm (2) Chương 397. Ma Vương đại nhân thê thảm (2)

Dù chỉ là một chút cũng đủ khiến hắn ta trọng sinh hoàn mỹ, đến lúc đó thôn phệ huyết nhục của những sinh linh khác, chẳng mấy chốc hắn ta sẽ khôi phục thực lực.

Nhưng lúc này Ma Vương chỉ cảm thấy thân thể trống rỗng, không có gì cả.

Còn chưa chờ Ma Vương lấy lại tinh thần, cảm giác ở ngực tê rần, chỉ thấy một đôi cao gót đỏ tươi đá vào lồng ngực hắn ta, đá hắn ta bay vào góc tường.

Đôi giày cao gót đỏ tươi đi tới, mũi chân nhẹ nhàng đặt ở dưới hông Ma Vương, nở nụ cười quyến rũ: “Ngươi nói xem, ta và Yêu Cơ kia, ai đẹp hơn!”

“Chờ chút, ngươi đẹp hơn, ngươi đẹp hơn!”

Không hiểu vì sao cảm giác bị nữ nhân giẫm dưới chân, lại khiến trong lòng Ma Vương có một cảm giác xấu hổ nhục nhã.

Chỉ là câu trả lời của hắn ta cũng không làm nữ nhân cảm thấy hài lòng, vung cây roi trên tay lên.

“A!!”

Tiếng kêu thảm cuồng loạn cũng không mang đến hiệu quả gì, ngược lại còn nhận lấy một trận quất roi.

“Xoạt!”

“Tiện nhân, ta…”

Dưới sự giày vò vô tình, vị Ma Vương này cảm thấy lòng tự trọng nhạy cảm yếu ớt bị tàn phá sâu sắc, hắn ta thề nhất định phải xé xác nữ nhân này.

Chẳng mấy chốc, trong căn phòng tối tăm không ánh sáng kia vang lên từng tiếng quất roi và tiếng kêu thảm thiết, tiếng động quanh quẩn mãi trên hành lang trống trải.

"Cạch..."

Không biết qua bao lâu, cửa phòng rỉ sắt đột nhiên bị mở ra, chỉ thấy vị Ma Vương đại nhân này chật vật lao ra từ bên trong.

"Ô ô ô ô!"

Quay đầu nhìn cửa lớn gian phòng, miệng ngậm một quả bóng khiến hắn ta không kêu lên được.

Chỉ thấy nữ nhân dựa vào cửa phòng, trên tay kẹp một điếu thuốc thơm, sau khi phun ra một vòng khói bụi, khóe miệng màu đỏ hơi nhếch lên, nụ cười đầy thỏa mãn, phách lối, còn mang theo cảm giác chinh phục.

Trái tim Ma Vương đại nhân đau nhói, trên khuôn mặt thanh tú lăn xuống một hàng nước mắt uất ức, cắn răng một cái xoay người bỏ chạy.

Lúc này suy nghĩ duy nhất của hắn ta là lập tức tìm ra thần lực của mình, sau đó trở về chém nữ nhân này thành muôn mảnh.

Chạy theo hành lang trước mặt về phía trước, nhưng nơi này hoàn toàn không giống với những người từng bị hắn ta đoạt xác.

Trong đống đổ nát trống trải tĩnh mịch, trên vách tường có Thập tự giá bị bẻ gãy, từng vết tay máu dính ở trên vách tường, từng hơi lạnh âm trầm khiến Ma Vương cảm giác trên người nổi da gà.

Vào lúc này, chỉ nghe ở nơi xa xa truyền đến từng tiếng chiêng trống như có người đang hát, nhưng Ma Vương nghe không hiểu đang hát cái gì, chỉ cảm thấy tiếng chiêng trống càng gõ càng nhanh.

Đi lên phía trước theo phương hướng tiếng trống, nhìn một người mặc trường bào tay áo rộng, trên mặt bôi đỏ, mũi đen, đỉnh đầu dùng bùn vàng vẽ một con dơi, đang tạo hình hí kịch Chung Quỳ.

Bước đi mạnh mẽ uy vũ tay áo bay múa, theo tiếng chiêng trống "keng keng keng", cất bước đi về phía trước.

"Đây là yêu quái gì??"

Trong lòng Ma Vương run lên, vừa nghĩ tới mình còn chưa khôi phục thần lực, cũng không dám trêu chọc đối phương, quay người muốn đi.

Nhưng vừa quay người lại, đầu đụng vào lồng ngực một người.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một khuôn mặt giống Triệu Khách như đúc, chỉ có điều thân thể cường tráng khác thường, tròng mắt đỏ rừng rực còn đáng sợ hơn ác quỷ.

"Ta..."

Ma Vương còn chưa nói ra lời, đồng tử không nhịn được co rụt lại, chỉ thấy nắm đấm lớn như vậy nện thẳng vào mặt mình.

"Ta cái gì ta! Ngươi đánh chết."

Vẻ mặt tức giận như đã nhận lấy kích thích gì đó, hai mắt như đỏ bừng con thỏ, không nói lời gì với Ma Vương này, đã vung một quả đấm về phía khuôn mặt thanh tú kia.

"Phanh phanh phanh..."

Đánh ra ba quyền liên tục, đánh đến mức Ma Vương biến thành con rùa, thân thể co ro, chỉ có thể đưa tay liều mạng che mặt, phát ra tiếng kêu thảm thiết như mổ heo.

Hoàn toàn khác biệt với trước đó, trước đó chỉ có thể nói là dạy dỗ, đau trên da thịt, thoải mái trong lòng.

Nhưng trước mắt lại thật sự là nắm đấm, từng đấm vào thịt, tiếng động "bịch bịch bịch" còn phối hợp với nhịp trống trên võ đài, đánh quên cả trời đất.

Trên thềm đá, một người có dáng người hoàn toàn tương tự với Triệu Khách, khuôn mặt giống Triệu Khách như đúc, chỉ có điều rất trẻ trung, có lẽ chỉ có mười tám mười chín.

Trên tay cầm một quyển sách, vẻ mặt mệt mỏi, trông Lười biếng mặt ủ mày chau.

Thấy Tức giận đang hưng phấn phát cuồng, quay sang dò hỏi nữ nhân tết tóc đuôi ngựa bên cạnh: "Hôm nay hắn sao thế, không phải vừa thả hắn ra ngoài sao?"

Không biết nữ nhân lấy ra một cái thìa từ chỗ nào, ngậm thìa trong miệng, quần bò, áo da, trang phục khuynh hướng trung tính, cho người ra cảm giác gọn gàng, hơi có vẻ tomboy.

Đặc biệt là nữ nhân hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm tên Lười biếng cầm sách bên cạnh.

Thần thái gần như giống Triệu Khách như đúc, nếu không phải trước ngực hơi nhô ra, cùng một mái tóc dài dày màu đen, nghiễm nhiên là Triệu Khách thứ hai.

Có thể nói, bảy nhân cách, chỉ có nàng gần như giống hệt Triệu Khách từ thần thái đến cử chỉ, khác biệt duy nhất nàng là thân phận nữ nhân.

Có lẽ là vì tính cách của hai người lộ ra sự tham lam từ trong xương cốt.

Chỉ tên đang hăng hái hát trên sân, nói: "Hôm nay nghe Chung Quỳ truyền!"

Bình Luận (0)
Comment