Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 398 - Chương 398. Ma Vương Đại Nhân Thê Thảm (3)

Chương 398. Ma Vương đại nhân thê thảm (3) Chương 398. Ma Vương đại nhân thê thảm (3)

Chỉ nghe bóng người trên võ đài càng hát càng vang, một cảm giác bi thương đến từ trong lòng, tiếng nói khàn khàn, cao vút mãnh liệt, là điệu kịch Hà Bắc chính tông.

Tay áo dài rũ xuống, chỉ nghe nói:

"Ngàn dặm một mộ phần cô độc xanh tươi, hoang dã tịch mịch không nghe tiếng.

Đáng hận gian thần Dương Quốc Trượng, ỷ vào quyền thế bắt nạt chúng sinh.

Chung huynh tự sát nuốt hận, anh linh lại phó Uổng Tử thành."

"Tùng tùng tùng..." Trống nhỏ đánh dồn dập, tiếng trống đã kéo đến đỉnh đầu.

"Phanh phanh phanh... A a a!!"

Đôi mắt Tức giận đỏ bừng, há miệng phát ra tiếng gầm gừ, theo tiếng trống càng gõ càng nhanh, chỉ thấy tức giận vung vẩy hai nắm đấm như là ma điên, nắm đấm như mưa to điên cuồng đánh vào trên mặt Ma Vương.

"Táng bãi tri kỷ nghi thị mộng, hình chích ảnh đan cô... Linh... Linh…"

Một khúc cuối cùng rơi xuống, chỉ thấy tức giận dốc sức đấm một cái, cảm nhận được máu tươi ấm áp bắn đầy mặt, ánh mắt tức giận lập tức ôn hòa hơn, thở ra một hơi, cảm giác lỗ chân lông cả người mình đều được mở ra: "Thoải mái!"

"Ăn! Ăn! Ăn!"

Bàn tử cất bước đi lên sân khấu, mỗi khi đi một bước, tấm ván gỗ phía dưới lại phát ra tiếng vang "cát chít chít cát chít chít".

Bàn tử xòe bàn tay ra, nói với Cao ngạo: "Ăn, ăn, ăn! Đánh trống xong, ta muốn ăn!"

Nhưng Cao ngạo ngước mắt một cái, trở tay tát vào mặt Bàn tử, chỉ về phía Ma Vương vẫn không thể bò dậy từ dưới đất ở cách đó không xa: "Một đống kia kìa, cút!"

Bị tát một cái, Bàn tử không chỉ không cảm thấy tức giận, ngược lại còn nhìn theo ngón tay niêm hoa chỉ của Cao ngạo, thấy Ma Vương đại nhân đã bị đánh mặt mũi bầm dập: "ực" một cái nuốt nước bọt như đang uống nước.

"Ăn hết! Ăn hết! Ăn hết!"

Thấy thế, con mắt Bàn tử trở nên lạnh lẽo, cất bước chạy qua.

"Bịch bịch bịch..."

Mỗi một bước, thịt mỡ trên người Bàn tử lại bắn lên, Bàn tử là người ngu dốt, chỉ xuống bậc thang cũng khiến người ta đổ mồ hôi lạnh.

Lười biếng ngồi trên bệ đá không nhịn được lắc đầu: "Cao ngạo lại lừa gạt heo mập đánh trống cho hắn."

"Chỉ cần có ăn, không coi là lừa gạt! Ngươi không đi nhìn cái tên xông vào đây à??"

"Không đi, ta muốn đi ngủ!"

Chỉ gặp Cao ngạo nói xong, thân thể nằm xuống bệ đá, nhắm mắt lại ngủ say.

Thấy thế, ánh mắt Tham lam nhìn quanh, bình tĩnh vụng trộm nhét quyển sách chưa xem xong kia vào trong lồng ngực của mình.

"A!"

Ma Vương duỗi ngón tay ra, ngón út đã bị đánh vặn vẹo biến hình, mắt trái cũng sưng bầm, cảm giác xương cốt cả người mình đều bị đánh rời ra, chỉ hơi động đậy đã có một loại cảm giác xương cốt cả người bị nện bể nát.

"Khốn kiếp! Ta là Đệ Lục Thiên Ma Vương!"

Nghĩ đến sự sỉ nhục trước đó, bây giờ có đần độn u mê bị người ta đánh một trận, đây là điều mà hắn ta chưa từng gặp phải, càng khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi hơn là, rõ ràng hắn ta chỉ đoạt xác một người, sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, chẳng lẽ Hanzo cố ý lừa hắn ta!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Ma Vương lập tức xụ xuống, càng nghĩ càng thấy có khả năng, đúng: "Đúng, chắc chắn là tên này, chắc chắn vậy! Nếu không phải trong thân thể một người, sao có thể có nhiều biến thái như vậy!"

"A? Thật ấm."

Lúc này, Ma Vương đột nhiên cảm giác mình mặt thật ấm áp như có người đang dùng khăn nóng lau vết máu trên mặt hắn ta.

"Trời ạ, thế giới này vẫn có người hiền lành tốt bụng." Trong lòng Ma Vương ấm áp, hơi mở mắt ra.

Mắt trái bị đánh sưng không mở ra được, chỉ có mắt phải có thể mở ra, lúc nhìn lên lại thấy trước mắt có một cái miệng to lớn, đang lè lưỡi liếm mặt hắn ta.

Đầu lưỡi liếm một cái, "chẹp chẹp" nhấm nháp hương vị, cặp mắt nhỏ như hạt vừng kia lập tức híp lại sắp không mở ra nổi: "Mùi vị thật thơm!"

Nhếch miệng để lộ hàm răng bén nhọn, há miệng cắn thẳng xuống đầu Ma Vương.

"Đáng chết!"

Thấy thế, con mắt Ma Vương lập tức trợn tròn, hét lên một tiếng, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, sau khi hét lên một tiếng lại nhảy dựng lên từ dưới đất rồi bỏ chạy.

"Cạch!" một tiếng, chỉ thấy chỗ Ma Vương vừa nằm bị cắn mất một miếng đá lớn, sau khi Bàn tử kia nhai nuốt một trận, lại còn ăn sạch sẽ.

Ma Vương nghẹn một hơi ở ngực, lúc đầu muốn ăn người khác, bây giờ lại biến bản thân thành người bị ăn?

"A, ăn, đừng đi, ăn!"

Bàn tử thấy trước mặt mình trống rỗng, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức đứng lên từ dưới đất, đuổi theo bóng dáng Ma Vương.

"Ngu ngốc mới không đi!"

Thấy thế, dù cho là Đại Ma Vương giết người vô số trong truyền thuyết, lúc này cũng hoảng hốt, quay người chật vật chạy ra ngoài, hắn ta muốn rời khỏi nơi này, dù một lần nữa trở lại trong đại ấn cũng được, hắn ta không muốn ở lại chỗ này, cho dù một phút cũng không muốn.

Nhưng vừa rồi bị người ta đánh tơi bời một hồi, Ma Vương cảm giác thân thể của mình cùng sắp rời ra từng mảnh, thật sự hơi không nhịn được quay lại nhìn, chỉ thấy tên Bàn tử kia lại đuổi theo, mỗi một bước giẫm trên mặt đất.

Ma Vương cảm giác mặt đất xung quanh cũng như bắt đầu rung động, nhìn dáng vẻ đối phương nhào lên, hắn ta cảm giác mình chắc chắn sẽ bị đối phương đè chết.

Bình Luận (0)
Comment