Lúc Triệu Khách nói lời này đã đưa tay muốn sờ con chim, nhưng lúc đưa tay được một nửa, thân thể Triệu Khách lập tức cứng đờ.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu đen của con chim không lông, chỉ thấy trong cặp mắt như ngọc đen kia có một bóng dáng màu đỏ chót, dường như càng ngày càng đến gần hắn.
Khoảnh khắc đôi mắt như ngọc đen này nhìn chằm chằm vào hắn, cảm giác như vực sâu kia khiến cả người Triệu Khách lạnh lẽo, bởi vì hắn thấy một chuyện khiến hắn không thể tin nổi.
Trong đôi mắt kia như có một người, dường như đang các cự ly, thời gian, không gian nhìn hắn.
“Không! Không đâu! Không thể nào!”
Triệu Khách không tin, sự chênh lệch giữa hai tiết điểm thời gian không đơn giản chỉ là một câu nói.
Cũng như lời nói của Triệu Khách một giây trước và một giây sau có thể bị chia nhỏ thành vô số đoạn ngắn ở trên tiết điểm thời gian, mỗi một tiết điểm đều có đáp án không giống nhau.
Thời gian và không gian giữa hai người hoàn toàn không ở trên một đường thẳng, nàng không thể xuất hiện ở đây.
Tuy trong lòng Triệu Khách cưỡng ép phân tích ra vô số loại không gian, thời gian, muốn dùng những kiến thức khoa học mà hắn biết để nhắc bản thân nhớ chuyện này tuyệt đối không thể nào.
Nhưng có một giọng nói đang nói với Triệu Khách: “Chạy! Nhanh chạy đi!”
“Ta… Ta…”
Triệu Khách muốn trở về nhưng con ngươi màu đen trước mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong đầu Triệu Khách trống rỗng.
Cũng như trước đó, suy nghĩ, cảm giác mình đã rơi vào sự sợ hãi bản năng.
Điều duy nhất khác với lần trước là, lần này tất cả đã trở thành bản năng của Triệu Khách.
Điều này giống như nguyên lý một quả mơ.
Khi ngươi ăn thử một quả mơ, chỉ cần nghe nói bên cạnh có người ăn mơ, dù ngươi không ăn mơ, trong cổ họng ngươi cũng vô thức cảm thấy chua, tuyến nước bọt tiết ra.
Sự sợ hãi của Triệu Khách với nàng đã như khắc sâu vào trong xương cốt, thẩm thấu sâu vào mỗi một tế bào của Triệu Khách.
Há miệng ra chỉ nghe thấy tiếng hàm răng run rẩy “cạch cạch cạch”.
“Giả, đây chỉ là trùng hợp!”
Triệu Khách hít sâu một hơi để mình nhắm mắt lại, đồng thời Triệu Khách cầm một thanh phi đao ở trên tay, đâm mạnh xuống đùi mình.
“Phốc!”
Máu tươi chảy ra theo bắp đùi Triệu Khách, khiến khóe miệng Triệu Khách giật một cái, nhưng cơn đau chỉ giúp Triệu Khách được giảm xóc trong một thời gian ngắn, một đao không đủ.
“Phốc phốc phốc phốc…”
Liên tục đâm mạnh mấy đao, thậm chí Triệu Khách cũng không tiếc đâm bị thương xương cốt, lưỡi đao đâm vào cơ bắp Triệu Khách, chỉ thấy bàn tay nắm thanh phi đao kéo căng nổi gân cốt, khớp xương lồi lên khiến làn da tái xanh, khuấy mạnh trên đùi một cái.
“Phốc!” Một dòng máu bắn ra từ trên đùi Triệu Khách.
Cảm giác da thịt bị khuấy đảo xé rách cuối cùng đã khiến đau đớn lấn át sự sợ hãi.
Ý thức bắt đầu rõ ràng.
“Đều là giả!”
Triệu Khách tin tưởng vững chắc suy nghĩ của mình không sai, hắn choàng mở mắt ra, nhưng ngay khoảnh khắc mở mắt ra, đồng tử Triệu Khách co rụt lại.
Chỉ thấy một quan tài màu đỏ thẫm đã đứng ở trước mặt hắn.
Nắp quan tài đã mở ra những bên trong trống rỗng không có cái gì.
Trong quan tài lớn như vậy còn mang theo một hương thơm xông vào mũi, mùi hương như hương thơm cơ thể xử nữ nhắc nhở Triệu Khách chiếc quan tài này không phải ảo giác.
“Phù!”
Tiếng hà hơi rất nhỏ bên tai lập tức khiến cả người Triệu Khách lạnh lẽo, không quay đầu lại nhưng hắn có thể cảm nhận được đang có một người nằm sấp trên lưng mình.
“Ực!”
Triệu Khách nuốt một ngụm nước bọt.
Đôi môi đỏ như máu nhẹ nhàng hé mở bên tai Triệu Khách, giọng nói một nữ nhân yếu ớt truyền vào trong tai Triệu Khách: “Nhớ ta không? Phu quân.”
Theo giọng nói này là một ngón tay trắng nõn mảnh dài nhẹ nhàng vuốt ve sợi râu mới nhú trên cằm Triệu Khách, cảm giác lạnh buốt khiến Triệu Khách vô thức ưỡn thẳng eo.
Thậm chí còn nghe thấy tiếng động phát ra từ xương sống của mình.
Ngón tay cong lại nâng khuôn mặt Triệu Khách lên, trước mắt là một miếng lụa màu đỏ chót che một nửa khuôn mặt, cái cằm mềm mại trơn bóng không có chút xíu thịt thừa nào, vẻ đẹp tự nhiên phối hợp với đôi môi đỏ khẽ nhếch khiến trái tim Triệu Khách đập nhanh hơn như nai con “thịch thịch thịch”.
Mặc dù cách một lớp lụa đỏ nhưng Triệu Khách có thể thấy đôi mắt to đen trắng rõ ràng ở dưới hàng lông mi dài mảnh, cảm giác hơi không rõ ràng như một điều bí ẩn đang đứng trước mặt hắn.
Ngón tay nhỏ trắng nõn như ngó sen nhẹ nhàng kéo cánh tay Triệu Khách, khiến Triệu Khách vô thức đứng thẳng lên, đi theo nàng đến chiếc quan tài đỏ thẫm kia.
“Chúng ta về nhà đi.”
Giọng nói trong trẻo khiến ánh mắt Triệu Khách trở nên hơi mê mang, ngây ngốc gật đầu, đi từng bước một đến chiếc quan tài đỏ thẫm kia.
“Về nhà!”
Triệu Khách cất bước đi về phía trước, dường như hắn thấy chữ hỷ đỏ thẫm vui mừng, đèn lồng đỏ treo cao, rèm cửa lay động theo gió, hắn như tân lang đi từng bước một đến chiếc quan tài màu đỏ chót kia.
“Về nhà! Nhà…”
Trên mặt Triệu Khách chậm rãi nở nụ cười, nụ cười kia như phát ra từ tận trong lòng, cảm nhận được sự vui vẻ chưa từng có.