Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 410 - Chương 410. Người Chờ Triệu Khách (2)

Chương 410. Người chờ Triệu Khách (2) Chương 410. Người chờ Triệu Khách (2)

Hắn thấy Lôi Khoa đứng bên cạnh mời rượu hắn, khuôn mặt hắn ta đỏ bừng, trên tay cầm một vò rượu đi về phía hắn, nhìn bước chân của hắn ta như muốn ngã sấp đến nơi, bị cả đám người cản lại, còn đang mượn rượu làm càn.

“Hắn uống nhiều quá!”

Thấy Lôi Khoa say như bùn nhão, ngã trên mặt đất cười ha ha, Triệu Khách cũng cười theo.

Hắn quay sang nhìn nữ nhân nắm tay mình, cách mạn che mặt cũng có thể thấy nàng đang cong môi mỉm cười.

“Về nhà!”

Triệu Khách hơi ngây dại, ngay lúc hắn cất bước ra đột nhiên vô thức ngoảnh lại nhìn sau lưng, dường như trong lòng Triệu Khách vẫn đang chờ đợi người nào đó xuất hiện.

Triệu Khách nhìn cửa lớn trạch viện trống không, trong lòng hơi do dự.

Hắn đang đợi ai? Lúc này trong đầu Triệu Khách cũng không có đáp án, nhưng hắn vẫn tin tưởng sẽ có một người xuất hiện, một người mà hắn đã chờ lâu lắm rồi.

“Trời lạnh…”

Lúc này, tay Triệu Khách hơi siết chặt, ngoảnh lại nghe thấy thê tử đang gọi mình, Triệu Khách ngạc nhiên nhìn cửa lớn ở sau lưng, hàng lông mày hơi cau chặt, lập tức xoay người cất bước định đi vào cửa phòng.

Nhưng ngay lúc Triệu Khách sắp bước một chân qua bậc cửa, đột nhiên hắn cảm ứng được điều gì đó, quay đầu lại.

Chỉ thấy một nữ hài khoảng hơn mười tuổi, cơ thể gầy như que củi, ngay cả quần áo cũng rách nát, tay chân lộ ra ngoài đứng trước cổng chính, nhưng nụ cười trên mặt lại chân thật, trong sáng như vậy.

Ánh mắt của nàng còn ấm áp hơn cả mặt trời, trên tay ôm một chùm hoa dại tươi mới, vẫy tay với Triệu Khách.

Trong nháy mắt, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Triệu Khách, đôi mắt Triệu Khách hơi mơ hồ.

“Tỷ tỷ!”

Triệu Khách thấy nữ hài xoay người muốn đi qua, nhưng lúc này bàn tay lạnh băng đột nhiên nắm chặt tay hắn, bên tai vang lên một giọng nói có phần u oán: “Chúng ta về nhà thôi!”

“Về nhà!”

Lúc nghe được câu này, Triệu Khách đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa lớn, bóng dáng kia dần trở nên mơ hồ khiến trong lòng hắn lạnh lẽo, hét to: “Không!”

Triệu Khách vung tay lên hất bàn tay nữ nhân kia ra, lao ra ngoài cửa lớn, đưa tay ra vồ về phía nữ hài kia.

Bàn tay bắt hụt khiến Triệu Khách ngơ ngác.

Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, hoa hồng trăng tròn, chữ hỷ lụa đỏ vừa thấy ở xung quanh đều đã biến mất, cơn gió lạnh thổi qua khiến trên dưới cả người Triệu Khách lạnh lẽo không nhịn được rùng mình, cả người tỉnh táo lại, “Trở về!”

Trong nháy mắt Triệu Khách xoay người, hắn hô to câu này ở trong lòng, cùng lúc cơ thể hư hóa, hắn nhìn sang bộ váy đỏ đứng trước quan tài, trong ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên.

Nhưng chẳng mấy chốc, ánh mắt nữ nhân trở nên âm trầm, đưa tay ra.

Chỉ thấy con chim không lông kia đột nhiên lao lên, đập vào vai Triệu Khách.

Điều khiến Triệu Khách cảm thấy sợ hãi là, cùng lúc đó thân thể con chim không lông này cũng trở nên hư hóa giống hắn, thân thể nhanh chóng nhúc nhích biến thành một cục thịt dính trên vai Triệu Khách, nhanh chóng dung hợp với huyết nhục của Triệu Khách.

“Ngươi!”

Ngón tay dài nhỏ chỉ vào Triệu Khách, ánh mắt lạnh lùng dưới tấm lụa đỏ như một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua tim Triệu Khách, trong nháy mắt khiến Triệu Khách cảm thấy trái tim mình dừng đập.

Nhưng theo thân thể mơ hồ, không gian trước mắt cũng bắt đầu rơi vào bóng tối, bóng dáng màu đỏ trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, điều duy nhất mà Triệu Khách cảm nhận được là giọng nói lạnh lùng biến ảo khôn lường: “Ngươi trốn không thoát!”

“Tiên sinh?”

“Hả!”

Đồng tử Triệu Khách co rụt lại, vô thức nhảy ra sau, lúc này chỉ thấy một nam nhân đưa tay ra, nửa đẩy từ phía sau, đỡ lấy Triệu Khách, khiến Triệu Khách tỉnh táo lại từ cơn hoảng loạn.

Ngẩng đầu lên thấy hắn đang đứng ngây ngốc ở cửa ra vào cabin, nữ tiếp viên hàng không và bảo vệ xung quanh đang ngơ ngác nhìn mình, đặc biệt là sau khi bảo vệ kia thấy sắc mặt trắng bệch của Triệu Khách, không nhịn được nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, cẩn thận quan sát.

“Ngươi không sao chứ? Ta thấy sắc mặt ngươi tái nhợt, có cần đi khám bác sĩ không?”

Người đỡ lấy Triệu Khách là một nam nhân trung niên, râu quai nón gọn gàng như đã được chăm sóc kỹ càng, phối hợp với khuôn mặt hơi gầy trông không nhếch nhác, ngược lại còn rất nam tính.

Sống mũi rất cao, dù là người Trung Quốc nhưng có thể nhận ra nam nhân này là con lai.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn hũ tro cốt trên tay Triệu Khách, ánh mắt tối tăm hơn chút, nói: “Thật xin lỗi, xin nén bi thương.”

“Cảm ơn.”

Triệu Khách gật đầu, bình tĩnh dịch lên phía trước, kéo giãn khoảng cách với người trung niên này, trong đầu hắn cũng không có bao nhiêu ấn tượng về người trung niên này. Nhìn đối phương ăn mặc đơn giản, chiếc đồng hồ trên tay cũng rất khiêm tốn nhưng nhìn kỹ lại là một chiếc PIAGET, có giá trị không rẻ.

Trong đầu hắn không có chút ấn tượng nào với đối phương, hoặc không ngồi ở khoang hạng nhất, hoặc đã ngồi ở chỗ mà Triệu Khách không thấy được.

Sau khi nói cảm ơn đối phương, Triệu Khách xoay người đi về phía trước, lúc này đám bảo vệ xung quanh cũng đi tới, nhưng lúc thấy Triệu Khách ôm một hũ tro cốt màu đen trên tay, sắc mặt đám bảo vệ này dịu đi, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa.

Bình Luận (0)
Comment