Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 412 - Chương 412. Sương Mù

Chương 412. Sương mù Chương 412. Sương mù

Nhưng lão đầu lại xua tay, tỏ vẻ có thể đi một mình, nói xong đã vội vàng đi vào nhà vệ sinh, lão thái xụ mặt, xua tay nói: “Đi đi đi, chúng ta đi ra ngoài chờ hắn.”

Một đoàn người vừa rời đi, Triệu Khách nhìn về phía lão đầu đi vào nhà vệ sinh, ánh mắt âm trầm, sải bước đi theo.

Sau khi thấy trong nhà vệ sinh không có ai, Triệu Khách bình tĩnh cầm phi đao ở trong lòng bàn tay.

Hắn lạnh lùng đi về phía trước.

Lúc này, chỉ nghe gian trong cùng của nhà vệ sinh vang lên giọng nói của lão đầu: “Chàng trai, chuyện lần này đã để ngươi phải chịu thiệt thòi rồi.”

“Không sao đâu, ngài cũng bị bác gái ép kinh quá, ta hiểu được, nhưng nghe nói chuyện này rất ồn ào trên vòng bạn bè, ngài đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, thật sự không chịu được thì gọi cho ta, ta đến giải thích cho ngài.”

Điều khiến người ta bất ngờ là trong một phòng vệ sinh khác lại vang lên giọng của người thiếu niên bị đánh kia, khiến Triệu Khách khựng lại, vẻ mặt hơi kỳ quái.

“Đừng đừng đừng, ta gánh tiếng xấu này cũng không sao, nếu để bác gái ngươi biết một mình ta đi chơi ở nước Thái bảy ngày, còn nàng phải quay về, chẳng phải sẽ đánh gãy xương ta sao! Ngươi đang muốn lấy mạng ta mà.”

“Hắc hắc, hiểu rồi, nhưng ngài đúng là càng già càng dẻo dai, không ngờ thể lực của ngài còn tốt hơn ta!”

Lão đầu nghe vậy bật cười, trong giọng nói lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi! Đợi chút nữa ta cho ngươi một đơn thuốc, ngươi cứ uống theo, đảm bảo qua mấy tháng bệnh thận hư của ngươi sẽ tốt hơn.”

“Bác à, ta không bị thận hư, nhưng ngài nhớ gửi đơn thuốc cho ta đây, đi trước đây!”

Nói xong lời này, đã thấy cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, người thanh niên kéo quần đi ra, nhưng sau khi thấy Triệu Khách lại hơi ngơ ngác, lập tức giấu đi nụ cười trên mặt, cúi đầu nhanh chóng đi ra bên cạnh Triệu Khách.

“Ôi! Đời này đáng giá!”

Lão đầu cũng không biết tình huống bên ngoài như thế nào, thở dài, nhớ lại cảm giác như thiên đường trong bảy ngày qua, trên mặt không nhịn được tỏ ra thỏa mãn.

Triệu Khách nhìn gian phòng của hắn ta, lập tức thu lại phi đao trên tay, lúc rời khỏi nhà vệ sinh đột nhiên cảm giác, thế giới này… Vẫn còn rất nhiều người tốt.

“Rắc rắc rắc…”

Tiếng xích sắt rất chói tai trong đêm tối, cách cửa thôn không xa vang lên tiếng chó sủa, hình như đang nhắc nhở có người trở vè.

Đẩy cửa sắt ra chỉ thấy trên mặt đất đầy lá khô.

Xung quanh bao phủ một lớp tro bụi thật dày khiến Triệu Khách khẽ nhíu mày.

Nhiếp nguyên thủ!

Chỉ thấy Triệu Khách đưa tay ra nắm vào hư không, một luồng lực lượng âm nhu, lòng bàn tay lúc úp lúc ngửa, đẩy nhẹ ra một cái, chỉ thấy lá khô xung quanh xoay tròn, ngưng tụ thành một quả cầu lá lăn đến góc tường.

Sau khi hắn sử dụng Chân. Ma thần yêu đan, thân thế đã xảy ra biến hóa.

Lúc thi triển Nhiếp nguyên thủ một lần nữa, cảm giác dường như tất cả đều muốn sao cũng được, nước chảy thành sông.

Dường như trước đó dùng Nhiếp nguyên thủ cũng có tác dụng, nhưng không hoàn chỉnh.

Bởi vì lúc đó hắn còn thiếu chút gì đó, nhưng bây giờ thân thể của hắn xuất hiện sự thay đổi, khiến Triệu Khách cảm giác lúc thúc giục Nhiếp nguyên thủ, trong cơ thể hắn như có thêm một loại năng lượng.

Chính vì có loại năng lượng này thôi động, mới khiến Nhiếp nguyên thủ có biến hóa mới.

Triệu Khách càng nghĩ càng cảm thấy loại năng lượng này mới thật sự là thứ thôi động Nhiếp nguyên thủ.

Dựa theo ghi chép trong Vạn thực sách, Nhiếp nguyên thủ vốn là môn chưởng pháp của một đạo gia hung tàn, chỉ là bị một đạo sĩ cải tiến, biến thành Nhiếp nguyên thủ hiện tại.

Tin tưởng với thần thông của vị đạo trưởng này, chắc chắn lúc dùng Nhiếp nguyên thủ sẽ có thần thái không giống hắn.

Triệu Khách đâu biết, sau khi hắn ăn Chân. Ma thần yêu đan đã có yêu ma lực, nếu dựa theo nội lực trong tiểu thuyết võ hiệp mà tính.

Hiện tại Triệu Khách giống như Hư Trúc trong Thiên Long Bát Bộ, tự dưng lấy được nội công thâm hậu.

Nếu đặt điều này ở hiện thực, những cao nhân đạo gia thật sự có chân tài thực học kia có khổ tu cả đời, chưa chắc đã có nội công thâm hậu như hắn.

Có lẽ loại cảm giác tương phản này sẽ khiến Triệu Khách cảm thấy không mạnh lắm.

Nhưng tin tưởng trong những người đưa thư kia, chỉ cần là người hiểu được đôi chút, ví dụ như lão đầu đi trong giang hồ cả nửa đời người như Lý lão hán mà Triệu Khách từng gặp được, chắc sẽ có trải nghiệm sâu sắc nhất.

Hắn ta khổ luyện tuyệt kỹ cả đời, lại không chống đỡ nổi một con tem, người bình thường chắc chắn không hưởng thụ được loại tương phản mạnh mẽ này.

“Két.”

Cửa phòng mở ra, tuy lần này ra ngoài cũng chỉ hơn hai tháng, nhưng trong phòng cũng không có bao nhiêu bụi bặm.

Vì lúc Triệu Khách rời đi đã dùng vải nilon phủ lên đồ dùng trong nhà và bàn ăn, Triệu Khách cũng dùng Nhiếp nguyên thủ để quét qua những tro bụi kia, ngưng tụ chúng thành một cả cầu đất lớn khoảng lòng bàn tay, ném vào thùng rác.

Đi lên trên lầu nhìn căn phòng trống trải, một chiếc quan tài tiêu chuẩn xuất hiện ở trước mặt hắn.

Triệu Khách vuốt ve mép quan tài, không nhịn được hít sâu, trong khoảng thời gian này đã rất lâu rất lâu hắn không được ngủ trong quan tài.

Triệu Khách nhìn bộ quan tài này, lại có cảm giác như được về nhà.

Bình Luận (0)
Comment