Hắn cởi sạch sẽ quần áo trên người, đứng trước gương nhìn bản thân, làn da trắng trẻo, tuy trông hơi gầy nhưng đường cong cơ bắp rõ ràng, lại cho người ta cảm giác tràn đầy lực bùng nổ kinh người như một con báo.
Trên hai tay có bốn hình xăm màu sắc khác nhau, thoạt nhìn hơi giống hình xăm trên tay đám xã hội đen trong phim.
Hình xăm màu bạc ở ngực lại có vẻ thần bí nhất.
Hình xăm giống vòng xoáy hoa văn tám cánh, một cánh trong đó lại bị nhuộm thành màu đỏ sậm.
Lại nhìn bả vai một cái, một khoảng cơ bắp to cỡ miệng chén biến thành màu đỏ sậm, sờ lên cảm giác rất cứng, dường như đây là một mảng da chết.
Hắn ngơ ngác nhìn tấm gương trước mặt, đột nhiên cảm giác dường như mình là tờ giấy bị người ta tùy tiện vẽ xấu, khiến Triệu Khách có một loại xúc động muốn lột bộ da này ra.
Chỉ thấy Triệu Khách cầm một thanh phi đao trên tay, nhìn da thịt bóng loáng trước ngực mình.
Đồng tử Triệu Khách co rụt lại, đặt phi đao ở vị trí trái tim.
Triệu Khách đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bản thân ở trong gương.
Rõ ràng khuôn mặt giống hắn như đúc, lúc này khuôn mặt trong gương càng ngày càng nữ tính hóa.
Ánh mắt không còn mơ hồ, mà mang theo cảm giác xâm lược, sắc bén, bá đạo và… Tham lam vô cùng mạnh mẽ!
Đôi mắt kia nhìn hắn chằm chằm, từ từ tới gần như đang đi ra từ trong gương.
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cầm thỏi son Dior 999 ở trên bàn trang điểm, thoa lên đôi môi đỏ, chu môi một cái rồi hơi mỉm cười.
Chỉ thấy nữ nhân đưa thỏi son cho Triệu Khách, đồng thời rất tự nhiên nhận lấy thanh phi đao trên tay Triệu Khách.
Ngón tay mảnh khảnh của nữ nhân nhẹ nhàng vuốt dọc theo lưỡi đao, ánh sáng lạnh lẽo lên trên lưỡi đao hình thành sự chênh lệch rõ ràng với đôi môi đỏ tươi của nữ nhân, Triệu Khách không nhịn được hơi si mê.
Nhưng lúc này chỉ thấy ánh mắt quyến rũ trước mắt đột nhiên thay đổi, lưỡi đao màu bạc cắt ra một vòng lạnh lẽo ở trong không khí.
Lưỡi đao lướt qua cắt cổ họng Triệu Khách.
“A!”
Đôi mắt Triệu Khách trợn tròn nhìn trong khương, khóe môi nữ nhân hơi cong lên mỉm cười, bóng dáng dần trở nên mơ hồ.
“Thật xin lỗi, trên chiếc thuyền của chúng ta đã đầy rồi, loại nhân cách mới sinh như ngươi chỉ là phế vật tự mình hại mình, không cần!”
Lại nhìn lên, bản thân Triệu Khách còn đứng ở trước bàn trang điểm, chỉ có điều vẻ mặt đã xuất hiện sự biến hóa mới, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ của mình ở trong gương, mỉm cười khẽ lẩm bẩm.
Tiện tay ném con dao găm trắng như tuyết này xuống đất, lập tức đấm một cái vào mặt kính.
“Ầm” một tiếng, vết nứt như mạng nhện lập tức khiến tấm gương trước mặt vỡ ra vô số mảnh, khuôn mặt bị chiết xạ ra nhiều mặt khác nhau, máu tươi trên nắm đấm của Triệu Khách để lại một vết máu trên kính.
Triệu Khách hít một hơi thật sâu, xoay người, đi từng bước một đến bên trong quan tài, đậy nắp quan tài, nhắm mắt lại, không gian yên tĩnh im ắng dường như toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại.
Lúc này, suy nghĩ sinh động trong đầu Triệu Khách mới có thể hoàn toàn bình tĩnh lại.
Theo tiếng ngáy khe khẽ, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, chiếu vào quan tài.
Tiếng xe cộ ở bên ngoài cũng dần nhiều hơn.
“Cạch!”
Chỉ thấy quan tài bị đẩy ra một cái khe, Triệu Khách vuốt mắt, ngồi dậy từ trong quan tài, duỗi lưng một cái cảm giác chưa từng ngủ ngon như vậy.
Hắn ngồi thẳng người nhìn quanh căn phòng quen thuộc trước mặt, lúc này Triệu Khách không nhịn được cau mày, để ý đến không biết kính trang điểm trong góc tường đã bị đánh vỡ từ lúc nào, bên trên còn dính máu.
Thấy thế, Triệu Khách nhíu mày giơ tay lên, chỉ thấy trên nắm tay phải của mình còn ghim một mảnh thủy tinh rất nhỏ bé.
Hắn lấy mẩu thủy tinh ra, cầm trên đầu ngón tay, xuyên qua vụn tấm gương này, Triệu Khách thấy trên môi mình còn bôi son đỏ.
“Là ngươi!”
Trong nháy mắt thấy son môi, tinh thần Triệu Khách run lên, vội vàng bước ra khỏi quan tài, đi đến trước bàn trang điểm, ánh mắt lướt qua thấy thỏi son kia đã bị sử dụng.
“Ta biết mà, các ngươi chắc chắn sẽ không biến mất như vậy!”
Triệu Khách thở sâu, tuy không biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể chắc chắn trong bảy nhân cách của hắn, cái tên hiếu thắng tham lam kia lại chiếm cứ thân thể của hắn.
“Ca ca!”
Lúc này, trong đầu Triệu Khách đột nhiên vang lên một giọng nói mà Triệu Khách quen thuộc, là Lôi Mẫu.
Từ lần trước, sau khi hắn gọi ra Tức giận, Lôi Mẫu và tỷ tỷ cùng một thân thể với Lôi Mẫu đã biến mất không thấy gì.
Có lẽ ở bên cạnh Lôi Mẫu, đã quen có Lôi Mẫu làm đôi mắt thứ hai cho hắn, từ sau khi Lôi Mẫu biến mất, Triệu Khách cũng cảm thấy hơi không quen.
Nhưng lúc này sự xuất hiện của Lôi Mẫu lại khiến Triệu Khách hơi mất tự nhiên.
Hắn gọi Đồ phu chi hạp ra.
Lần này Đồ phu chi hạp không kêu đói nữa, xem ra đống thịt thối địa ngục đó đã để nó ăn thỏa mãn.
Triệu Khách dựa theo ký ức của mình, chế tạo ra một thân thể nữ hài, sau khi tiêu hao một quả cầu sinh mệnh, kích hoạt Phân hồn thuật chuyển Lôi Mẫu vào thân thể mới này.
“Ồ!”