Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 416 - Chương 416. Chơi Rất Vui… Tẩu Tử!

Chương 416. Chơi rất vui… Tẩu tử! Chương 416. Chơi rất vui… Tẩu tử!

Dựa theo ước định, thu hoạch của hắn ta trong không gian khủng bố lần này, hắn sẽ được phân chia một bộ phận điểm bưu điện và tất cả tem thu hoạch được.

Phương diện này, Triệu Khách tuyệt đối không khách sáo với Lộ Hạo, dù sao hắn đã cứu hắn ta rất nhiều lần, cho dù không có những thu hoạch này, Triệu Khách tin tưởng dựa vào chỗ tốt mà hắn ta nhận được lần này, chắc chắn sẽ đạt được thu hoạch rất lớn.

Tiếp tục rút ra, tất cả rút ra được 20 điểm bưu điện cùng ba con tem đặc thù, Triệu Khách nhìn một chút, những con tem này không tệ nhưng không tăng lên quá nhiều cho hắn, thậm chí có vài năng lực lặp lại.

Sở dĩ chỉ có ba tấm, bởi vì trong không gian khủng bố lần này, phần lớn hắn ta giết những người đưa thư và tiểu binh kia.

Đánh giết chính diện, trên cơ bản đều là Triệu Khách hoàn thành.

Tạm thời giữ lại, chờ đến khi tiến vào Quỷ thị có thể bán đi, tin tưởng có thể bán được giá tốt.

"Ca ca!"

Lúc này, chỉ thấy Lôi Mẫu chân trần đi vào từ bên ngoài như con thỏ nhỏ bị dọa sợ, một phát lao vào trong ngực Triệu Khách, khuôn mặt bé nhỏ ngại ngùng thẹn thùng đỏ bừng rất là đáng yêu.

"Bên ngoài... Có người tìm ngươi!"

Chỉ nghe Lôi Mẫu nói cho hết lời, cái chuông trên cửa phòng Triệu Khách đã vang lên, một đôi giày da mang theo bụi một chân giẫm vào sàn nhà sáng bóng của Triệu Khách, người vẫn chưa đi vào nhưng Triệu Khách đã biết người tới là ai.

Người có thể nghênh ngang tiến vào như vậy, hoặc là thực khách hoặc là người quen.

Nhưng có thể không kiêng nể gì cả giẫm đôi giày da đầy bùn đất của mình lên sàn nhà làm bằng gỗ sáng bóng của Triệu Khách, cũng chỉ có một người có thể bình yên vô sự đi ra ngoài từ nơi này.

"Ngươi tới rất đúng lúc."

Không quay đầu nhìn lại, Triệu Khách đã ngửi được mùi thuốc trên người tên kia.

"Không đúng lúc, ta đã tới nơi này tìm ngươi ba lần, thôn dân gọi cho ta, nói ngươi về nhà, ta mới đến đây."

Chỉ thấy người tới tùy tiện kéo cái ghế trước mặt Triệu Khách ngồi xuống.

Râu cằm lôi thôi lếch thếch, mày rậm mắt to, nhưng nhìn tinh thần tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn tiểu nữ hài trong ngực Triệu Khách.

Hắn ta nhướn mày hất cằm về phía tiểu nữ hài, cũng không nói chuyện, như đang chờ Triệu Khách giải thích cho hắn ta.

"Đừng dùng ánh mắt thẩm vấn người bị tình nghi của ngươi để nhìn ta, có việc thì nói, không có việc gì ta sắp phải đi ra ngoài."

Triệu Khách ôm Lôi Mẫu vào trong ngực, híp mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi nhìn Lôi Khoa trước mắt.

Tuy tên này đã xin nghỉ chức vụ cảnh sát này, nhưng loại tác phong làm việc cường ngạnh của cảnh sát lại chưa từng thay đổi.

Đây cũng là lý do Triệu Khách rất chán ghét hắn ta.

Thấy Triệu Khách không chịu thua hắn ta, Lôi Khoa không khỏi thở sâu, đưa tay xoa thái dương huyệt căng cứng trên trán.

"Tên khốn nhà ngươi."

Đột nhiên, chỉ thấy Lôi Khoa ngẩng phắt đầu lên, thân thể nhảy dựng lên từ trên ghế, lập tức lao về phía Triệu Khách, còn thuận tay nhặt cái gạt tàn thuốc trên bàn lên.

Một túm lấy cổ áo Triệu Khách, vung gạt tàn thuốc ở trên tay lên nện vào mặt Triệu Khách.

Ánh mắt như hổ giận nhìn chằm chằm Triệu Khách, trong tức giận xen lẫn sự xấu hổ và thất vọng với Triệu Khách.

Ánh mắt này như hận rèn sắt không thành thép.

"Ngươi có nhân tính hay không, ngay cả tiểu nữ hài như vậy cũng không buông tha."

Sau khi hắn ta nghe nói Triệu Khách trở về, lập tức lái xe chạy tới, còn chưa đi vào sân đã thấy Lôi Mẫu chân trần, thân thể gầy nhỏ chỉ khoác một cái áo khoác.

Là cao thủ hình cảnh, Lôi Khoa gần như vô thức trở nên nghiêm túc.

Ánh mắt nhìn thoáng qua cổ áo nữ hài, biết nữ hài này không mặc gì ở bên trong.

Áo khoác trên người nàng lại là áo của Triệu Khách.

Trong nháy mắt, trong lòng Lôi Khoa trở nên rất tồi tệ.

Triệu Khách có bệnh tâm thần, theo nhân cách mặt trái cực đoan, cũng sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến bản thân Triệu Khách.

Hắn ta lo lắng nhất là Triệu Khách bị những nhân cách này dụ dỗ, sau cùng mất đi phương hướng, hoàn toàn biến thành một tên biến thái.

Đối mặt với câu hỏi của Lôi Khoa, từ đầu đến cuối trên mặt Triệu Khách không có biến hóa, chỉ vung tay đẩy Lôi Khoa ra khỏi người mình.

"Phi."

Triệu Khách lấy ra một tờ giấy từ trong túi, lau sạch sẽ vết máu ở khóe miệng.

Hắn xoay cái cằm, lập tức ném giấy vào thùng rác, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế sofa, dường như bị người dùng gạt tàn thuốc nện cũng không có ý nghĩa như hắt xì hơi.

"Nàng là tiểu nữ hài mà ta nhận nuôi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi."

Triệu Khách xưa tay, ra hiệu cho Lôi Mẫu đi lên lầu.

"Nhận nuôi?"

Lời giải thích của Triệu Khách, hiển nhiên khiến Lôi Khoa hơi không tin, nhưng hắn ta hiểu rõ tính cách của Triệu Khách, nếu hắn thật sự làm cái gì, đối mặt với câu hỏi của hắn ta, hắn tuyệt đối không phủ nhận.

"Bệnh của ngươi có thích hợp không?"

Lôi Khoa lại ngồi xuống, đặt gạt tàn thuốc dính máu sang một bên, liếc Triệu Khách một cái.

Tuy không nói thẳng nhưng đã thể hiện rõ một tầng ý tứ, hắn ta không đồng ý việc Triệu Khách nhận nuôi một tiểu nữ hài.

Cho dù có ý tốt cũng không được.

Bình Luận (0)
Comment