Dù sao bệnh của Triệu Khách đã không đơn giản là bệnh tâm thần, nổi điên gì đó chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ Triệu Khách thế này, mỗi nhân cách đều hơi nghe rợn cả người.
Kẻ điên cũng có sự khác biệt giữa kẻ điên văn và kẻ điên võ, nhưng Triệu Khách thuộc về loại thứ ba, đan xen cả hai cái này.
Lời nói hành động gần như giống hệt người bình thường, nhưng không ai biết một giây sau hắn sẽ lấy ra đường hay đao.
Nếu Triệu Khách tỉnh lại, chỉ thấy xác chết của tiểu nữ hài này, Lôi Khoa lo lắng hắn sẽ chịu không nổi.
"Nghĩ thế nào lại đến thăm ta, gần đây tẩu tử thế nào?"
Triệu Khách không trả lời Lôi Khoa mà lại chuyển chủ đề, hiển nhiên không muốn giải thích vấn đề này với Lôi Khoa, hắn cũng không thể giải thích rõ ràng những chuyện này.
Là huynh đệ cùng nhau lớn lên, Lôi Khoa hiểu rất rõ tính cách của Triệu Khách, thấy thế thở hắt ra, lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi, đưa một điếu cho Triệu Khách.
Triệu Khách do dự một chút nhưng vẫn thuận tay nhận lấy, hắn không hút mà đặt ở dưới sống mũi ngửi.
"Tẩu tử ngươi vẫn thế, dựa vào máy thở coi như còn sống đi, gần đây ta trở về một chuyến, cho nên tới thăm ngươi một chút nhưng chẳng mấy chốc sẽ đi."
"Đi! Đi đâu?"
Từ sau khi Lôi Khoa từ chức ở sở cảnh sát, Triệu Khách vẫn chưa từng hỏi thăm rốt cuộc trong khoảng thời gian này hắn ta đang làm cái gì.
Lúc này, nghe thấy Lôi Khoa lại muốn đi, tuy trên mặt không quan tâm nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được dò hỏi.
"Đi Dã Môn một chuyến, nơi này có một vụ làm ăn, làm hại cho đất nước nhưng cũng được."
Lôi Khoa nhìn điếu thuốc lá châm lửa trên tay mình nhưng không hút, mà tùy ý để nó cháy, đốm lửa lúc sáng lúc tối như suy nghĩ rất phức tạp của Lôi Khoa.
Triệu Khách suy nghĩ, đứng lên đi vào căn phòng bên cạnh, lấy ra một cái hộp đưa cho Lôi Khoa.
"Nơi này còn có chút tiền, ngươi cầm đi bán đổi lấy tiền, trả tiền nằm viện cho tẩu tử trước."
Nằm ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, một ngày phải tốn tiền chữa trị hơn tám nghìn, đây cũng là một cái động không đáy, lấy chút tiền lương của Lôi Khoa, không nói tiền nằm bệnh viện, chỉ tiền thuốc men mỗi ngày cũng không chi trả nổi.
Trong đó, Lôi Khoa không biết đã cầm đi bao nhiêu tiền từ chỗ Triệu Khách, hắn ta không hề dùng cho mình, tất cả tiền đều đốt vào bệnh viện không đáy.
Cho nên Lôi Khoa muốn đi làm cái gì, cho dù là đi giết người phóng hỏa, Triệu Khách cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Lôi Khoa để tay lên cái hộp, nhẹ nhàng nhấc lên, không khỏi cau chặt lông mày, cái hộp rất nặng, hiển nhiên không đơn giản là tiền xu gì đó.
Mở hộp ra, chỉ thấy bên trong đầy một hộp kim tệ kích cỡ bánh nướng, nhìn chất lượng và trọng lượng, ít nhất cũng phải có khoảng mấy trăm ngàn.
"Cái này..."
"Yên tâm, tiền sạch sẽ, cầm dùng đi."
Sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn của Triệu Khách, Lôi Khoa cũng không từ chối, trên thực tế hiện tại hắn ta thật sự rất rất cần tiền.
Lần trước hắn ta kiếm được tiền ở quốc ngoại, sau khi trở về lại đỏ vào trong bệnh viện, tuy đủ chống đỡ một đoạn thời gian nhưng còn lại không nhiều.
"Trước khi đi, thay ta nói với tẩu tử một tiếng, chờ trạng thái của ta ổn định, sẽ đi thăm nàng một chút."
Lúc Triệu Khách nói xong lời cuối cùng, ánh mắt không khỏi hơi ảm đạm.
"Huynh đệ, đã qua lâu như vậy, đừng nghĩ nhiều nữa, tất cả đều sẽ tốt lên, buông xuống đi! Chuyện này không liên quan đến ngươi."
Lôi Khoa nói lời này, đặt thuốc lá trên tay ở bên miệng, hít sâu một hơi, ôm cái hộp vào trong ngực, quay người đi ra ngoài, đợi đến khi đi tới cửa, chỉ thấy Lôi Khoa đột nhiên dừng lại, không quay đầu nói: "Nếu có một ngày có người gọi cho ngươi nói ta đã chết, nhớ kỹ để cho ta một vị trí bên cạnh mộ phần của tẩu tử ngươi."
Lôi Khoa nói xong đã nhanh chóng cất bước đi ra ngoài, theo tiếng động cơ vù vù càng đi càng xa, chỉ thấy Triệu Khách đứng lên từ trên ghế salon, trên tay nắm chặt một thanh phi đao.
"Ca ca!"
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lôi Mẫu gãi đầu, trốn ở góc tường nhìn Triệu Khách, như một hài tử làm chuyện xấu chờ đợi phụ thân phê bình.
"Ngươi lấy được thanh phi đao này từ chỗ nào?"
Tiện tay thu lại phi đao, Triệu Khách liếc nhìn Lôi Mẫu dò hỏi, ngay trong nháy mắt Lôi Khoa xông lên, Lôi Mẫu đã lấy ra thanh phi đao từ trong túi.
Nếu không phải Triệu Khách nhanh tay, một tay cướp lấy phi đao, hiện tại Lôi Khoa đã nằm trên mặt đất.
"Nhặt được bên cạnh tủ trang điểm!"
"Lần sau không cho phép ra tay với hắn!"
Triệu Khách đứng lên, đưa tay xoa đầu Lôi Mẫu, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Lôi Mẫu: "Hắn là người thân thiết nhất với ca ca, cũng là người thân cuối cùng trên đời này của ca ca."
"Vậy... Tẩu tử kia thì sao??"
Lôi Mẫu hơi tò mò vặn hỏi.
Chỉ là đợi nàng nhắc đến tẩu tử mà Triệu Khách kể, đã thấy sắc mặt Triệu Khách lập tức trở nên hung ác nham hiểm, khóe miệng khẽ mỉm cười nói: "Nàng là một tiện nhân, lúc ấy không một đao đâm chết nàng, coi như nàng mạng lớn!"
Triệu Khách thở sâu, trong trí nhớ, lúc đó hắn vẫn chỉ là một thiếu niên, trong lúc vô tình thấy đại tẩu của hắn đi theo người khác vào nhà khách.