Đương nhiên Triệu Khách sẽ không nói cho Lôi Khoa biết chuyện này, đó là một con sư tử đè nén tính tình, nói cho hắn ta biết chỉ khiến việc này càng tồi tệ.
So với việc để chuyện này phát triển đến mức không thể cứu vãn, không bằng để hắn tự tay đâm chết tiện nhân kia, có bệnh tâm thần làm kim bài miễn tử, đủ để gánh vác tất cả tội lỗi.
"Ca ca, ngài còn đi thăm nàng..."
"Thăm chứ, chờ nàng chết, ta sẽ đi thăm nàng, nhưng bây giờ nàng còn chưa thể chết!"
Triệu Khách hơi nhếch khóe miệng, nghĩ đến tiện nhân kia còn cắm đầy ống dẫn trên người, nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều, ôm lấy Lôi Mẫu nói: "Đi, ca ca dẫn ngươi đi tắm rửa!"
“Cạch…”
“Tiền xe 25.”
Nhìn mấy tờ Mao gia gia màu đỏ được đưa đến từ ghế sau.
Tài xế xe taxi không nhịn được nhíu mày, nói: “Có mã QR, ngươi quét mã QR đi.”
Lúc tài xế xe taxi nói chuyện còn nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy là một thanh niên hai lăm hai sáu tuổi, tài xế cũng không để tâm.
“Thật xin lỗi, điện thoại của ta hết pin, chỉ có tiền mặt!”
Tài xế thấy thế đành phải nhận tiền, mở ví ra trả lại tiền thừa cho Triệu Khách.
Nhân lúc tài xế cúi đầu, Triệu Khách nhìn đồng hồ trên điện thoại.
Mặc dù bây giờ việc dùng điện thoại thanh toán đã đạt đến trình độ phát triển chưa từng có ở Trung Quốc, thậm chí trực tiếp vượt qua nước Mỹ tự kiêu ngạo có thời đại tín dụng.
Dù là mua thức ăn hay tính tiền trong nhà hàng, cho dù ăn xin trên đường cũng có thể dùng mã QR để kiếm tiền.
Nhưng Triệu Khách không thích cách thức này, vì làm vậy sẽ để lại hành trình, ghi chép giao dịch mà ngươi không xóa được.
Là đệ đệ của một cao thủ cảnh sát hình sự như Lôi Khoa, Triệu Khách rất nhạy cảm với mỗi một thứ có thể ghi chép lại.
Lúc giao dịch bằng tiền mặt, Triệu Khách cũng không tỏ ra hào phóng không cần đối phương trả tiền thừa, ngươi hào phóng sẽ để lại một ấn tượng tốt cho đối phương, nhưng ấn tượng tốt này thường trở thành mấu chốt để bắt được nhược điểm của ngươi.
Vì vậy, cách che giấu chính xác nhất là ẩn mình trong thiên hạ, thật sự biến mình thành một người dân bình thường, sẽ để lại ít dấu vết nhất.
Triệu Khách cầm tiền thừa xuống xe taxi, nhìn những tòa cao ốc phồn hoa ở xung quanh, hắn cúi đầu đi về phía ngược lại với xe taxi, bước đi không có mục đích như đang dạo phố, rẽ trải lượn phải một lúc mới đến một bệnh viện.
“Bệnh viện trung tâm số năm thành phố X.”
Phía trên bảng hiệu trước cửa bệnh viện còn treo một bảng hiệu khác, phía trên viết: “Trung tâm điều trị bệnh tâm thần nổi tiếng.”
“Vương Na!”
Triệu Khách híp mắt, hắn nghe được tin tức bây giờ Vương Na đang bị nhốt ở đây.
Không biết có trùng hợp hay không, bệnh viện giam giữ Vương Na cũng là nơi nàng từng làm việc, tuy thành phố X có năm bệnh viện có tư cách giam giữ bệnh nhân tâm thần như vậy, nhưng Triệu Khách luôn cảm thấy rất trùng hợp.
Tưởng bệnh nhân tâm thần giết người sẽ có kim bài miễn chết?
Sai rồi, bệnh nhân tâm thần giết người thường bị giam giữ trong bệnh viện thế này, trên người mặc quần áo bó, trong phòng không có một cái gì.
Mỗi ngày 24 tiếng có người theo dõi ngươi qua camera, mang đồ ăn cho ngươi đúng giờ.
Nhưng trong thức ăn còn có rất nhiều thuốc, sau khi ngươi ăn xong sẽ mơ màng chìm vào giấc ngủ, sau đó ngươi vĩnh viễn bị nhốt ở nơi này, đầu óc si ngốc ngơ ngác, cuối cùng biến thành một kẻ ngu.
Từng có một bác sĩ tâm thần giết người, sau đó đóng giả bệnh nhân tâm thần.
Đây là thủ đoạn rất bình thường đúng không, nhưng vấn đề là chuyên gia không thể chắc chắn hắn ta có bị bệnh tâm thần hay không, vì bản thân hắn ta đã là một chuyên gia trong lĩnh vực này.
Về sau người chuyên gia này đã được đưa vào căn phòng miêu tả ở bên trên, cũng hưởng thụ sự đối xử vốn có.
Tuy cuối cùng mọi người không biết hắn ta có bị bệnh tâm thần hay không, nhưng hai tháng sau khi hắn ta được đưa vào bệnh viện, tất cả mọi người tin tưởng hắn điên thật.
Triệu Khách đã từng bị nhốt trong căn phòng kia, nghĩ đến loại trải nghiệm không vui đó, ánh mắt Triệu Khách trở nên hung ác nham hiểm.
Nếu không phải sau này Lôi Khoa dùng chút mối quan hệ, làm một tờ giấy chứng minh cho hắn, e rằng bây giờ hắn vẫn chưa đi ra.
Lại đi vào bệnh viện, hoàn cảnh quen thuộc khiến Triệu Khách hơi hoảng hốt, y tá xung quanh rất lạnh lùng, lúc nhìn Triệu Khách thường tỏ ra hơi cảnh giác.
Người đến bệnh viện số năm khám bệnh, không có mấy người dám nói mình bình thường.
Rẽ trái vào thang máy, đi thẳng đến tầng 12.
Đối với Triệu Khách, những điều này đơn giản cũng như xe nhẹ đường quen, tuy tầng 12 có cửa sổ nhưng phần lớn cửa sổ đều là giả, trong căn phòng nhốt riêng những bệnh nhân tâm thần đó, đừng nói cửa sổ, còn không có một khe hở nào.
“Đinh!”
Chỉ thấy cửa thang máy mở ra, Triệu Khách đi đến trước quầy y tá, nhìn vị y tá đang cầm điện thoại chơi rất tập trung, đột nhiên đưa tay vỗ vai nàng.
“A!”
Rõ ràng y tá không nhận ra có người đến, giật mình, lập tức hung dữ ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Khách, nhưng không đợi nàng mở miệng đã thấy Triệu Khách phát động Quỷ hoặc, trong mắt lấp lóe một vòng u quang, khiến ánh mắt y tá trở nên mờ mịt.