Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 419 - Chương 419. Bệnh Viện Tâm Thần (2)

Chương 419. Bệnh viện tâm thần (2) Chương 419. Bệnh viện tâm thần (2)

“Ta muốn gặp một người, Vương Na!”

Sau khi nghe tên Vương Na, sắc mặt y tá xuất hiện sự thay đổi rõ rệt, ngón tay mất tự nhiên run lên, dường như trong tiềm thức của nàng rất sợ bệnh nhân này.

“Dẫn ta đi gặp nàng!”

Triệu Khách nhấn mạnh, giọng nói như đang ra lệnh.

Y tá gật đầu, cầm chìa khóa trên bàn dẫn Triệu Khách đi về phía bên trái, mở cửa sắt ra đưa Triệu Khách đi vào một hành lang, nhưng đi đến đây y tá lại không chịu đi tiếp, chỉ vào căn phòng thứ ba bên phải, không chịu đi tiếp nữa.

Y tá đã trúng năng lực Quỷ hoặc của Triệu Khách nhưng vẫn không đi, có thể thấy sự e ngại của y tá với Vương Na trong tiềm thức càng mạnh hơn sự khống chế của hắn.

“Thú vị!”

Thấy thế, Triệu Khách không những không giận, ngược lại xua tay để y tá đưa chìa khóa cho mình, tự đi vào hành lang.

Lúc trước là một nữ bác sĩ ôn hòa thân thiện, bây giờ lại thành ma quỷ khiến người người e ngại, sự tương phản này khiến trong lòng Triệu Khách hơi chờ mong, muốn biết nàng sẽ biến thành dáng vẻ gì.

Đi đến trước cảnh cửa sắt thứ ba, Triệu Khách đưa tay muốn mở cửa, nhưng bàn tay còn chưa chạm đến chốt cửa đã nhíu mày.

Trong không khí có mùi máu tanh trộn lẫn với mùi thối không diễn tả được, xem ra Vương Na ở bên trong cũng không ngoan ngoãn như hắn đã nghĩ.

Mở mắt mèo trên cửa ra, Triệu Khách nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy Vương Na co người ở góc tường trong phòng, đưa lưng về phía tường, không biết đang làm gì.

Nhưng trên vách tường xung quanh toàn là chữ bằng máu đỏ tươi, là hai chữ “Triệu Khách” xiêu vẹo.

Dường như đã phát hiện có người đang nhìn mình, Vương Na chậm rãi xoay người, vẻ tang thương trên khuôn mặt tái nhợt kia khiến Triệu Khách suýt không nhận ra nàng, dường như thời gian qua đã khiến nàng từ một nữ nhân 30 tuổi biến thành 50 tuổi.

Tuy không thấy, nhưng lúc Vương Na nhìn chằm chằm vào mắt mèo lại có thể cảm giác được Triệu Khách đang nhìn mình.

“Ngươi!”

Trong chốc lát, Vương Na như phát điên, nàng đứng bật dậy từ dưới đất lao về phía cánh cửa, đôi mắt nhìn vào mắt mèo ở cửa, hét to: “Ngươi! Là ngươi! Ngươi hủy hoại ta!! Ngươi mới là hung thủ, hung thủ!!!”

Tiếng hét tan nát cõi lòng, hai tay đập mạnh vào cửa phòng.

Nhưng rất đáng tiếc, tuy Triệu Khách có thể cảm nhận được sự đau khổ và thù hận của nàng, lại không nghe thấy tiếng động gì.

Cửa phòng bọc hai tầng vải bông thật dày, đừng nói tiếng hét chói tai của nàng, dù nàng có đốt pháo ở bên trong, bên ngoài cũng không nghe tiếng gì.

Vương Na càng ngày càng làm loạn ở bên trong, chẳng mấy chốc đã hấp dẫn sự chú ý của phòng quan sát.

“Đinh linh linh…”

Theo tiếng xe thuốc bị đẩy đến, chỉ thấy một hàng hộ sĩ to khỏe mạnh mẽ, trên người mặc áo bảo vệ màu trắng, trên mặt đeo mặt nạ, cầm xiên và gậy điện phòng chống bạo lực, bước nhanh đến trên hành lang.

“Lùi lại, lùi lại!”

Những hộ sĩ này yêu cầu Triệu Khách lùi lại, một tên hộ sĩ lấy ra một chùm chìa khóa khác từ trong túi.

Sau khi mở cửa phòng ra, hai tên hộ sĩ cầm xiên đề phòng bạo lực đâm vào, lại đâm ngã Vương Na xuống đất, cái xiên đâm thẳng vào lồng ngực nàng khiến nàng không thể đứng lên.

Một hộ sĩ khác thì nhanh chóng bước tới, dùng thủ đoạn thô bạo nhất để đè nàng ở trên mặt đất, sau khi cởi quần nàng ra, đã có y tá lấy thuốc an thần tiêm thẳng vào.

“Không! Không cần, ta không điên, ta rất khỏe, ta không điên, đừng tiêm thuốc cho ta, sẽ bị nghiện!”

Vương Na điên cuồng giãy giụa trên mặt đất, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân, sao có thể là đối thủ của mấy vị hộ sĩ cơ thể to khỏe, bị đè trên mặt đất, muốn động đậy cũng khó khăn.

“Làm sao thế!”

Một bác sĩ trẻ bước nhanh tới, nhìn thoáng qua Triệu Khách rồi nghi ngờ nói: “Ngươi là ai?”

Triệu Khách cũng không có ấn tượng gì với bác sĩ này, hình như là bác sĩ trẻ mới tới sau khi hắn rời đi.

Hắn thản nhiên trả lời: “Người nhà bệnh nhân!”

“Thật xin lỗi, ở đây không cho phép thăm bệnh nhân, ngươi về đi!”

Bác sĩ trẻ vừa nói xong, đã thấy Vương Na túm lấy cánh tay hộ sĩ bên trái, nhìn hình xăm trên tay hắn ta, hét to: “Hắn! Hắn sai người cưỡng hiếp ta!”

Triệu Khách và bác sĩ nghe vậy đều ngơ ngác, bác sĩ vô thức quay sang nhìn Triệu Khách.

“Im miệng!”

Hộ sĩ bị Vương Na tóm lấy hất tay Vương Na ra, đồng thời chọc gậy điện vào người Vương Na.

“Xì xì xì…”

Tiếng dòng điện lưu cực mạnh khiến Vương Na trợn trắng mắt, chẳng mấy chốc đã ngất xỉu.

“Gần đây nàng hay xuất hiện ảo giác, phải tăng liều lượng thuốc để nàng ngủ yên hơn.”

Bác sĩ nói xong quay sang nhìn thoáng qua Triệu Khách, phát hiện Triệu Khách đang híp mắt nhìn hắn ta.

Không biết vì sao, tuy tuổi tác hai người tương tự với nhau, nhưng bị người này nhìn chằm chằm lại khiến trong lòng Hàn Bằng run rẩy.

“Cái đó… Gần đây nàng…”

Lúc nói chuyện, giọng Hàn Bằng đã dịu đi nhiều, ngón tay chỉ vào não, ý tinh thần của Vương Na không rõ ràng.

Nhưng đúng lúc này lại thấy Vương Na mở to mắt, ngồi bật dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách, nói: “Ta có thứ ngươi cần, cứu ta ra ngoài, ta sẽ nói cho ngươi biết sự thật!”

Giọng điệu lạnh băng khiến sắc mặt một đám hộ sĩ trở nên khó coi, nhất là lúc nghe thấy hai chữ sự thật từ trong miệng Vương Na.

Bình Luận (0)
Comment