Hàn Bằng nhếch môi cười, tiện tay đóng cửa văn phòng, chỉ thấy nụ cười trên mặt Triệu Khách lập tức biến mất, lao một cái đến sau ghế sofa, mắng: “Thùng cơm nhà ngươi, giữ cho ta một chút!”
“Đói!!”
Theo tiếng kêu không cam lòng của Đồ phu chi hạp, chẳng mấy chốc văn phòng đã hoàn toàn yên tĩnh lại.
Triệu Khách nhìn hồ sơ Vương Na một chút, bên trong nhắc đến nàng có khuynh hướng tinh thần phân liệt, loại khuynh hướng này chưa đủ nghiêm trọng, càng chưa đạt đến trình độ của hắn.
Thế nhưng, Triệu Khách thả hồn Hàn Bằng ra, sau khi hỏi rõ ràng mới biết được.
Thì ra, lúc đầu giám định bệnh Vương Na cũng không có kết quả, có người đặc biệt ủy thác bọn họ, mục đích chỉ có một là để Vương Na điên dại ở chỗ này, để nàng mãi mãi không được ra ngoài.
Dựa theo ý của Hàn Bằng, người ủy thác bọn họ là người nhà chủ nhiệm văn phòng đã nghỉ hưu ở tầng dưới Vương Na.
Nghe nói, bối cảnh trong nhà rất sâu, mấy đời đều là giáo sư khoa tâm thần, mối quan hệ trong giới rất mạnh.
Về phần mấy hộ sĩ kia, thật ra cũng là những người có liên quan đến bệnh viện, ngày thường là một đám lười nhác vô lại.
Nghe nói có mấy tên nhà giàu muốn tìm sự kích thích, đã cho bọn họ một khoản tiền.
Đương nhiên, thật ra việc này đã trở thành bí mật ngầm hiểu của bọn họ, bao gồm cả y tá đều được cầm một khoản tiền.
Dù sao những người bị nhốt ở trong này, trên cơ bản đều không có hy vọng đi ra ngoài, cho dù có, ai lại tin lời nói của bệnh nhân thần kinh?
Triệu Khách dùng điện thoại của Hàn Bằng gọi mấy phần đồ ăn ngoài, thật ra cũng là mấy phần đồ nhúng và nồi.
Dù sao, vì chứa nhân sâm, trên cơ bản hắn đã vứt sạch đồ linh tinh ở trong sách tem.
Về phần nguyên liệu nồi lẩu, tất nhiên là Triệu Khách tự làm, tầng 12 có nhà bếp chuyên dụng, Triệu Khách bắt đầu chế biến nguyên liệu cho nồi lẩu.
Mỡ bò xào quả ớt chế ra canh đỏ, từ xa đã khiến đám y tá ngửi được hương thơm nồng nàn.
Phối hợp với nước tương do Triệu Khách điều chế, ồ đúng, còn có bình tương đậu cà vỏ mà hắn để trong sách tem từ lần trước, không tệ, Triệu Khách cho hết vào xào lên.
Sau khi trải qua sự chế biến liên tục, canh càng đỏ hơn còn tỏa ra hương thơm đặc biệt, rải lên một nhúm hành xanh, trong đỏ có xanh khiến người ta phải thèm ăn.
Lúc này, một tên hộ sĩ đi vào thấy Triệu Khách đã chế biến xong canh nhúng, nhìn thôi cũng cảm giác nước bọt chảy ròng ròng, ngửi hương thơm của bò không nhịn được khen ngợi: “Ôi chao, Hàn ca, tài nấu nướng này của ngươi thật là…”
Nói xong lời cuối cùng, hộ sĩ chỉ có thể liên tục giơ ngón tay cái.
Triệu Khách nhìn tay hộ sĩ, trên bàn tay thô kệch mạnh mẽ có một hình xăm đầu lâu ngậm điếu thuốc, không nhịn được nhíu mày, cười nói: “Đừng khách sáo, tối nay các ngươi cứ ăn thoải mái.”
“Được được được!”
Nghe thấy câu nói của Triệu Khách, đôi mắt hộ sĩ híp lại thành một sợi dây, quay đầu nhìn sang chỉ thấy trong chậu nước ngâm một đoạn ruột trắng đã được rửa ba bốn lần, rất sạch sẽ.
“Ca, đây là ruột heo?? Sao còn đặt thêm tảng băng nữa??”
“Ruột vốn mềm, ướp lạnh, đến khi lấy ra ăn sẽ rất giòn.”
Triệu Khách nói lời này lại nhanh chóng dọn dẹp nguyên liệu trên thớt, hộ sĩ đứng ở sau lưng nhìn chằm chằm con dao trên tay Triệu Khách.
Cảm giác con dao kia như đang sống, cắt ngang dựng thẳng, gọn gàng, chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi cũng có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
“Ồ!”
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn tên hộ sĩ này, nói: “Ừ… Hình như thiếu chút gì đó.”
“Cái gì??”
Tên hộ sĩ ngạc nhiên, lập tức nhìn đồng hồ trên tay mình, nói với Triệu Khách: “Bây giờ là chín giờ, Hàn ca, ngươi cần cái gì, bây giờ ta đi mua vẫn kịp.”
Triệu Khách không nhịn được nhíu mày suy nghĩ, bấm đầu ngón tay tính toán: “Còn thiếu mạng ngươi.”
“Thơm quá!”
Trong văn phòng, ba nữ y tá cùng bốn hộ sĩ thể trạng to khỏe đang ngồi trước bàn làm việc lớn, nhìn nồi lẩu sôi trào trước mặt, chảy nước miếng.
Một nồi lẩu uyên ương, đỏ trắng rõ ràng.
Mỡ bò xào ớt tạo ra màu đỏ tươi sáng ngời, lúc sôi trào còn tỏa ra hương thơm đặc biệt.
Không giống với nồi lẩu khác chỉ có mùi cay, trong cái nồi này lại có rất ít mùi cay, càng nhiều hơn là mùi thịt bò trộn lẫn mùi thảo dược nấu thành một mùi thơm.
Hương vị dày đặc mềm mại khiến người càng muốn ăn nhiều hơn.
Nồi nước dùng màu trắng lại càng thơm hơn, nước canh như sữa chẳng những không vì nồi ớt đỏ hồng bên cạnh lấn át hương thơm của mình, ngược lại tản ra hương thơm thuần hậu.
Hai khúc hành xanh lơ lửng, đầu hành màu trắng trông đẹp đẽ thơm hương.
“Cũng may hôm nay ta không về, nếu không đã bỏ lỡ một bữa tiệc lớn.”
Ánh mắt một nữ y tá sáng ngời, vốn nàng định bảy giờ tối nay sẽ tan tầm về nhà, nhưng bị hai y tá khác ngăn cản, trong lòng còn hơi khó chịu nhưng bây giờ cảm giác đây đúng là tỷ muội ruột.
“Ồ? Ngưu Đàm và bác sĩ Hàn đâu?”
Nữ y tá Trần Kỳ áp tai vào cửa nghe ngóng bị Triệu Khách bắt gặp ngẩng đầu, tò mò hỏi.
Nhưng nàng nói xong đã nghe những người khác khẽ suỵt, một tên y tá khác trêu chọc: “Ta không biết Ngưu Đàm đi đâu, nhưng e rằng bác sĩ Hàn đã vào trong lòng ngươi.”
“Ngươi cút đi!”