Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 422 - Chương 422. Mổ Sọ Người

Chương 422. Mổ sọ người Chương 422. Mổ sọ người

Bị nói ra suy nghĩ, chỉ thấy Trần Kỳ mặt đỏ đến mang tai.

Tiếng vui cười như chuông bạc của ba y tá khiến bốn hộ sĩ thấy hâm mộ.

Bọn họ đều là đại lão thô kệch, trong nhà tốn ít tiền đưa vào đây, ngoại trừ có chút sức lực, muốn vẻ ngoài không có vẻ ngoài, muốn học vấn không có học vấn, đương nhiên sẽ không được đám y tá này để ý.

“Bác sĩ Hàn vừa nói, đêm nay hắn phải đi kiểm tra cho một bệnh nhân, sau khi kiểm tra xong lại mang món chính đến cho chúng ta, dặn chúng ta không cần chờ hắn, cứ ăn trước!”

Một y tá nhìn tin nhắn Wechat trên điện thoại của mình, nói.

“Ồ, Lưu Băng, sao ngươi có nick Wechat của hắn??”

Quan điểm của nữ nhân luôn ngược lại với nam nhân, sau khi nghe y tá kia nói xong, điều Trần Kỳ quan tâm hơn là vì sao nàng lại có Wechat của Hàn Bằng, còn mình thì không có.

“Hôm nay ta trực ban, lúc hắn đi vào khu quan sát đã thuận tay thêm bạn với ta, sao ngươi còn chưa có??”

Lưu Băng nói xong còn mỉm cười nghịch ngợm, nói với Trần Kỳ: “Trần tỷ, ngươi phải cố gắng lên, đừng để ta cướp mất!”

Mặc dù là người nói vô tâm, nhưng trong lòng Trần Kỳ vẫn hơi lo lắng, nở nụ cười gượng gạo, đứng lên nói: “Các ngươi ăn trước đi, ta đi xem một chút.”

Lúc nói lời này, Trần Kỳ bước nhanh ra ngoài, đi đến một khu phòng bệnh khác.

Bệnh nhân tâm thần ở bên này đều thuộc về trạng thái nửa bình thường, cũng như người xưa có câu kẻ mất chí, bọn họ mới là đối tượng nghiên cứu thật sự của bệnh viện.

Lúc đi đến một phòng bệnh, Trần Kỳ đột nhiên dừng chân, chỉ thấy Triệu Khách đang ngồi trong phòng bệnh, trò chuyện với bệnh nhân tâm thần.

Trần Kỳ có chút ấn tượng với người này, bệnh nhân tâm thần này bị bọn họ gọi đùa là người mổ sọ.

Nghe nói, hắn ta tự tìm người làm phẫu thuật, mở ra một cái lỗ cỡ ngón tay trên đầu mình, sau đó nói mình có thể thấy quỷ.

Chỉ thấy Triệu Khách ngồi trên ghế trong phòng bệnh, đối diện với một người trung niên khoảng 30 tuổi, hai người đang trò chuyện.

“Ngươi xác định sau khi mở cái lỗ này, không cảm thấy khó chịu?”

Triệu Khách rất ngạc nhiên dò hỏi, nhìn bệnh án trên tay, thật ra trong lòng hắn cũng cảm thấy rất tò mò.

Người trung niên lắc đầu, bóc quả quýt mà Triệu Khách đưa cho hắn ta, ăn từng múi một trông rất lịch sự.

“Không, hiện tại khoa học kỹ thuật không đơn giản thô bạo như thời cổ đại, cái lỗ này của ta chỉ to bằng móng tay, không ảnh hưởng cái gì.”

Triệu Khách rất muốn hỏi hắn ta, vì sao lại nghĩ đến chuyện mở ra một cái lỗ trên đầu mình, nhưng há mồm lại không biết nên hỏi như thế nào, hắn chỉ đột nhiên cảm thấy tò mò với bệnh nhân này, mới đến hỏi một chút.

Nhưng lời đã đến khóe môi, Triệu Khách không biết nên diễn tả như thế nào.

Thấy dáng vẻ như muốn nói lại thôi của Triệu Khách.

Lập tức, hắn ta tự tin cười nói: “Ta không điên, cũng chưa từng tiếp xúc với tà giáo gì, diện tích khoang đầu chỉ lớn như vậy, thêm cái lỗ thủng này, thể tích đại não cũng không lớn hơn nhưng sẽ giảm bớt sức ép, đại não sẽ nhận được càng nhiều máu và chất dinh dưỡng hơn trước đó, vì vậy ta có thể thấy một vài thứ không bình thường.”

“Ví dụ như?”

Triệu Khách cẩn thận quan sát người trung niên, muốn biết hắn ta nhìn thấy cái gì.

Nhưng người trung niên chỉ hơi nhếch môi, ánh mắt nhìn chằm chằm bả vai Triệu Khách, lại gần bên tai Triệu Khách khẽ nói: “Ta thấy một người đứng sau lưng ngươi, đó là một nữ nhân áo đỏ, nàng đang nhìn ngươi chằm chằm, chờ ngươi đi tìm nàng!”

Nghe được câu này, trong lòng Triệu Khách nặng nề, bàn tay sờ lên vai mình, cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, trên cánh tay cũng nổi da gà.

“Có phải chỉ cần đục một cái lỗ là có thể nhìn thấy không?”

Triệu Khách thở sâu, tò mò hỏi tiếp.

Nhưng người trung niên lại lắc đầu: “Phải xem vận khí.”

Chỉ thấy lúc người trung niên nói lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm chậu hoa trang trí trên vách tường, vẻ mặt thay đổi, hét to: “Hắn! Hắn đến rồi!”

Sắc mặt người trung niên trắng bệch, hét lên chui vào trong chăn, sau đó thò đầu ra nói nhỏ với Triệu Khách, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở, hoàn toàn ngược lại với vẻ ngoài lịch sự trước đó.

“Hắn tới, hắn lại muốn móc nội tạng của ta, ta không chịu được, không chịu được tiếng động kia, ta cảm giác ruột sắp bị hắn móc rỗng!”

Triệu Khách thấy thế không nhịn được mờ mịt quay đầu lại, thậm chí còn dùng Hoàng kim đồng nhìn quanh một vòng, không có cái gì.

“Hàn ca, hắn lại phát bệnh!”

Lúc này, Trần Kỳ đi vào nhìn nam nhân trung niên trốn trong chăn cuộn thành một đống, không nhịn được lắc đầu nói: “Không muốn sống tốt, lại cứ mở một lỗ thủng trong đầu mình, nói gì mà nghiên cứu bốn năm năm, đúng là tự tìm đường chết!”

Triệu Khách thở sâu, đứng lên, quay sang nhìn Trần Kỳ: “Ngươi nói xem rốt cuộc hắn sợ cái gì chứ??”

“Không biết, nhưng hắn luôn nói người kia há miệng, mọc đầy răng nanh, ngày nào cũng muốn móc nội tạng của hắn.”

Trần Kỳ nói xong, ngẩng đầu thấy Triệu Khách nhìn chằm chằm người trung niên trên giường, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Ngay lúc muốn gọi Triệu Khách quay về ăn cơm, chỉ thấy Triệu Khách đột nhiên tiến lên đưa tay vào trong chăn, không lâu sau thấy người trung niên không còn run nữa, bắt đầu nằm yên trên giường, chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng ngáy.

Bình Luận (0)
Comment