Có lẽ đây là giấc ngủ yên tâm nhất kể từ sau khi hắn ta tiếp nhận giải phẫu mổ sọ.
“Hàn ca, sao ngươi làm được, lợi hại như vậy??”
Trần Kỳ ngạc nhiên, nàng chưa từng thấy người trung niên này có thể ngủ yên tâm như thế, không nhịn được hỏi Triệu Khách.
“Không có gì, ta chỉ vỗ đầu hắn, che đầu giúp hắn mà thôi.”
Triệu Khách nói lời này còn mỉm cười thần bí, cùng Trần Kỳ rời khỏi phòng, lúc quay về nhà bếp, còn chưa đi vào đã ngửi được hương thơm dày đặc.
Là món chính cuối cùng do Triệu Khách chuẩn bị.
Chỉ thấy Triệu Khách mở lồng hấp, bình tĩnh rải một đoàn sương mù màu đen vào trong lồng hấp, theo một mùi thơm tỏa ra, Triệu Khách nhấc lồng hấp lên, đi đến văn phòng.
“Ôi chao! Bác sĩ Hàn, không, đầu bếp Hàn, ngươi đã đến rồi, lẩu do ngươi làm thật mẹ nó ăn ngon!”
“Đúng đúng đúng, miếng ruột heo này, ăn vào ngoài giòn, bên trong còn có hương thơm tương đậu đặc biệt, cắn một cái cảm giác mềm mại, ăn quá ngon.”
Thấy cả đám ăn vui vẻ, Triệu Khách cũng không nhịn được mỉm cười, gật đầu nói: “Ăn ngon là được!”
“Bác sĩ Hàn, ngươi cùng ăn đi, bận rộn lâu như vậy.”
Trần Kỳ cầm một miếng đưa cho Triệu Khách, nhưng Triệu Khách lại mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, ánh mắt nóng rực khiến da mặt Trần Kỳ nóng lên, chỉ nghe Triệu Khách nói: “Không sao, ngươi ăn đi, nếm thử tài nấu ăn của ta.”
Bị Triệu Khách nhìn chằm chằm như thế khiến trong lòng Trần Kỳ rất vui sướng, cho miếng bánh tim bò trên tay vào trong miệng, rất rụt rè ăn từng miếng nhỏ, liếm khóe miệng, trong lòng rất ấm áp.
“Bên trong có tim bò, bạc hà, còn có đậu đỏ, lúc ăn sẽ cảm thấy rất đặc biệt, tim bò trải qua sự chế tác đặc biệt sẽ có cảm giác đàn hồi, hơn nữa rất dễ hấp thụ hương vị, là một nguyên liệu khá tốt để làm bánh ngọt.”
Lúc Triệu Khách nói lời này, bình tĩnh lùi lại một bước, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm đám người trước mắt.
Một tên hộ sĩ gật đầu khen ngợi: “Vậy à, bác sĩ Hàn, ta không biết tài nấu nướng của ngươi lại như vậy… A!”
Hộ sĩ còn chưa nói xong, đôi mắt đột nhiên trợn tròn, sắc mặt trở nên trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm vào góc tường bên trái, lúc này dáng người cao lớn lại không nhịn được run lên.
“Ngươi sao thế!”
Một tên hộ sĩ khác thấy thế không nhịn được nhíu mày, đưa tay vỗ vai hắn ta, nhưng chờ đến khi tay mình chạm vào vai đối phương, đã thấy người trước mắt xoay người, một khuôn mặt vặn vẹo quái dị.
Đôi mắt, cái mũi, miệng xoay chuyển đến một trình độ không thể tưởng tượng nổi, dù dị dạng cũng không vặn vẹo đến trình độ này.
“A!”
Tiếng hét chói tai phá vỡ sự hài hòa trong phòng, Lưu Băng ngồi bên cạnh Trần Kỳ nhìn chằm chằm vào bóng người trên kính thủy tinh, khuôn mặt kia đang cách lớp kính lạnh băng nhìn chằm chằm vào nàng.
“Bác sĩ Hàn!”
Sự thay đổi đột ngột khiến Trần Kỳ không biết làm sao, xoay người nhìn về phía Triệu Khách, đã thấy Triệu Khách rời khỏi văn phòng, sau đó khóa cửa lại, dùng chày cán bột ở trong phòng bếp chặn tay nắm cửa, đảm bảo người bên trong ra ngoài được.
“Không phải các ngươi thích nghiên cứu bệnh thần kinh sao? Vậy để các ngươi cảm nhận tư duy của bệnh nhân tâm thần thật kỹ càng.”
Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ hút tâm trạng sợ hãi và trí nhớ đã thấy của người mổ sọ, ngoại trừ cái đó ra còn có suy nghĩ thần kỳ của những người bị bệnh tâm thần trong phòng bệnh, mỗi một miếng bánh chứa một cái, ai ăn nhiều sẽ có trải nghiệm sâu sắc hơn.
Làm vậy, đêm nay những bệnh nhân tâm thần đó có thể ngủ một giấc yên ổn.
Cầm chìa khóa và thẻ mở cửa, Triệu Khách đi thẳng đến phòng bệnh Vương Na.
Đi đến trước cửa, Triệu Khách kéo mặt nạ da người trên mặt xuống, tiện tay ném vào thùng rác.
Đẩy cửa phòng ra, Triệu Khách thấy camera ở góc tường đã bị Vương Na dùng máu che đi.
Nàng lẳng lặng ngồi trong góc tường, hoàn toàn khác với Vương Na tâm thần kích động khi thấy hắn lúc sáng.
Triệu Khách suy đoán, hoặc là nàng không điên, những hành động ban ngày chỉ là giả vờ.
Hoặc là nàng điên thật rồi, vậy Vương Na ở trước mặt hắn không phải Vương Na thật, mà là một nhân cách khác của Vương Na.
Triệu Khách sải bước đi vào căn phòng, chỉ thấy Vương Na ngẩng đầu, ánh mắt rất bình tĩnh nhìn hắn.
Cũng như lần đầu tiên hai người gặp nhau, ánh mắt Vương Na yên tĩnh, tò mò cùng chút mong chờ.
“Nói đi, sao ngươi biết số điện thoại của ta.”
Triệu Khách ngồi xuống nhìn chằm chằm vào Vương Na, điều bất ngờ là Triệu Khách không vội vàng hỏi thăm cái gọi là sự thật.
Mà hỏi vì sao Vương Na lại biết số điện thoại bí mật nhất của mình, Triệu Khách chưa từng để lại số điện thoại, chỉ có Lôi Khoa và rất ít người biết.
Lúc bọn họ ghi chép số điện thoại, đều là Triệu Khách chủ động gọi tới, vì vậy Triệu Khách cũng không biết số của mình là bao nhiêu.
Nói cách khác, Triệu Khách và cả những nhân cách khác đều không biết dãy số này.
Vậy mà Vương Na lại biết, không khỏi làm Triệu Khách cảm thấy tò mò, càng tò mò hơn là nàng đã vào đây rồi còn có cách lấy điện thoại gọi cho mình.
“Là bọn họ nói cho ta biết số của ngươi, lúc ngươi không biết, bọn họ đã dùng số điện thoại của ngươi lần lượt gọi vào số điện thoại của ta, về phần vì sao ta lại có điện thoại, đây là chuyện của ta.”