Vương Na giải thích, mặc dù hơi gượng ép nhưng cũng giải thích rõ.
Triệu Khách gật đầu, không suy nghĩ vấn đề này nữa, tiếp tục hỏi: “Bây giờ ngươi là ai!”
Đây là câu hỏi mà Vương Na từng hỏi Triệu Khách, cũng hỏi nhiều nhất.
Bây giờ đổi thành Triệu Khách hỏi Vương Na, sự thay đổi nhân vật và địa vị khiến người ta cảm thấy hơi hoang tưởng, không chân thực.
“Ta là ta, là Vương Na, không hề có nhân cách thứ hai, cũng không có tinh thần phân liệt, những hộ sĩ và bác sĩ buổi sáng đang theo dõi ta, ta đành phải diễn trò.”
Vương Na nói xong đứng lên, lại nói: “Bảy nhân cách của ngươi đã gửi một lời nhắn cho ta, nhưng điều kiện tiên quyết để ngươi lấy được là đưa ta rời khỏi nơi này.”
Vương Na nói xong rất cảnh giác lùi lại một bước, ánh mắt không nhìn vào mắt Triệu Khách, nói: “Đừng dùng thuật thôi miên của ngươi với ta, nếu lần này ta lại xảy ra chuyện, ngươi sẽ không lấy được thứ gì.”
Triệu Khách nghe vậy lại sải bước đi đến bên cạnh Vương Na, đột nhiên đưa tay ra bóp cổ Vương Na, nhấc nàng lên khỏi mặt đất.
Ánh mắt lạnh lùng mang theo sát ý, lạnh lùng nói nhỏ bên tai Vương Na: “Đừng tưởng ta không biết tất cả là lời nói dối của ngươi, ngươi cảm thấy làm vậy có thể lừa ta sao? Ngươi căn bản không biết gì hết.”
“Khụ… Ngươi…”
Vương Na giãy giụa muốn nói chuyện, nhưng hai chân không ngừng đá qua đá lại trong không khí, không cách nào thở được khiến khuôn mặt trắng bệch.
Ngay lúc này, Triệu Khách đột nhiên buông ra, khiến Vương Na ngã xuống đất.
“Khụ khụ khụ…”
Sau một tràng ho sặc sụa, chỉ thấy nàng khẽ nói: “Có vẻ bệnh của ngươi đã chuyển biến tốt đẹp nhưng thật ra càng nghiêm trọng hơn, một khi tiểu nữ hài tên Lôi Mẫu kia hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say, ngươi sẽ rất dễ phát bệnh, diễn sinh ra nhân cách mới, hoàn toàn không bị nhân cách của ngươi không chế.”
“Nhân cách mới!”
Triệu Khách nhíu mày, vô thức nghĩ đến kính trang điểm bị mình đánh vỡ, đưa tay sờ mu bàn tay của ngươi.
“Không sai, ngươi từng nghe lý luận tảng băng trôi của Freud chưa?”
Cái gọi là lý luận tảng băng trôi, là trên mặt biển có một núi băng trông rất nhỏ, thật sự không có chút ý nghĩa nào với một chiếc thuyền máy.
Nhưng phía dưới núi băng nhỏ là một ngọn núi băng vô cùng to lớn chìm trong nước biển, vì vậy không nhận ra.
Nếu thật sự có thuyền đâm vào, vậy bộ phim điện ảnh kinh điển Titanic chính là kết cục của chiếc thuyền kia.
Lý luận tảng băng trôi cùng là lý luận tâm lý học nổi tiếng.
Ngọn núi nhỏ lộ ra ngoài là suy nghĩ bình thường của con người, phía dưới núi băng là tiềm thức, có thể thấy tiềm thức sẽ có năng lượng to lớn đến mức nào.
Thấy Triệu Khách chìm trong suy nghĩ, Vương Na tiếp tục nói: “Còn có, không phải tiểu nữ hài kia không có thời gian, bảy ý thức kia của ngươi sáng tạo ra nàng chỉ để nàng thay thế bọn họ, trở thành người trông coi tiềm thức và tư duy của ngươi. Nhưng nếu thời gian quá lâu, tiểu nữ hài này sẽ biến mất, đến lúc đó tiềm thức của ngươi như nước vỡ đê, trong nháy mắt bị tư duy của ngươi cắn nuốt, không thừa lại cả vụn xương.”
Vương Na nói xong, Triệu Khách cũng nghe thấy giọng Lôi Mẫu: “Ca ca, ta… Ta sẽ biến mất sao?”
Khuôn mặt Triệu Khách đen xì, không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Na, nếu lúc trước Vương Na nói ra những lời này, Triệu Khách tuyệt đối không tin tưởng.
Nhưng bây giờ dường như hắn thật sự xuất hiện vấn đề, hơn nữa còn trong tình huống hắn không biết.
Thứ mà Vương Na hiểu biết còn sâu xa hơn tưởng tượng của hắn, nghĩ đến đây, cuối cùng Triệu Khách đã gật đầu nói: “Được! Ta đưa ngươi ra ngoài.”
Sau khi nghe Triệu Khách nói vậy, trong mắt Vương Na lập tức sinh ra ánh sáng nóng bỏng như lửa, đi theo sau lưng Triệu Khách, nhưng đúng lúc này Triệu Khách đột nhiên dừng bước.
“Cạch” trong không khí vang lên một tiếng kiếm reo trong trẻo, chỉ thấy Triệu Khách xoay người lại.
Lưỡi đao màu bạc tản ra khí lạnh thấu xương chợt lóe lên rồi biến mất trước mắt Vương Na.
Vương Na đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẽ bẫng.
Trong tầm mắt chỉ thấy một xác nữ không đầu quỳ rạp trước mặt Triệu Khách.
Nhìn bóng lưng đó rất quen thuộc, nhưng không đợi Vương Na hiểu điều gì, ý thức đã bị bóng tối cắn nuốt.
“Ta có thể đưa ngươi đi nhưng chỉ có thể là linh hồn của ngươi!”
Nhìn xác chết Vương Na trên mặt đất, Triệu Khách xòe tay ra phát động Phệ hồn thuật, rút linh hồn Vương Na ra khỏi thân thể.
Chắc chắn phải chữa trị bệnh của hắn, nhưng Triệu Khách chỉ tin một nửa lời nói của Vương Na, Triệu Khách không yên tâm để nàng hoàn toàn chủ trị chuyện này.
Huống hồ, cho dù Vương Na là bệnh nhân tầm thần, hắn muốn dẫn đi cũng gây ra rất nhiều rắc rối, nàng không phải bệnh nhân tâm thần bình thường, là người điên đã gây ra án mạng.
Cho dù hắn là người đưa thư nhưng cũng không muốn gây ra chút rắc rối nào trong hiện thực.
Hiện tại… Đơn giản hơn nhiều, nhìn Vương Na bị phong ấn trong quả cầu sinh mệnh, hắn cất quả cầu sinh mệnh vào trong túi của mình.
Lại đeo một tấm mặt nạ da người, xoay người rời khỏi phòng bệnh, lúc Triệu Khách rời đi còn không quên nhìn bệnh nhân trong những căn phòng bệnh khác.