Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 432 - Chương 432. Ăn Gà

Chương 432. Ăn gà Chương 432. Ăn gà

Vương Na cũng không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, trong chớp mắt đã bị Triệu Khách biến thành quả cầu linh hồn, tiện tay cất vào trong túi của mình.

“Hắc hắc, tiểu huynh đệ, nhìn ngươi trái ôm phải ấp thế này khiến chúng ta rất hâm mộ.” Lão đại nói xong.

Chỉ nghe lão nhị bên cạnh “ực” một tiếng, nuốt xuống từng ngụm nước bọt, đôi mắt nhìn chằm chằm nồi đất ở bên cạnh nói: “Có phải trong nồi đất kia đang hầm gà không!”

“Phì, ngươi chỉ biết đến gà!”

Lão tam và lão tứ đều nhìn lão nhị đứng bên cạnh với ánh mắt khinh bỉ, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nồi đất kia của bọn họ đã bán đứng suy nghĩ trong lòng bọn họ.

“Tiểu huynh đệ, cho cái kia… Có thể ăn không?”

Lão ngũ luôn là người trung thực nhất, chỉ vào chiếc nồi đất dò hỏi Triệu Khách.

Triệu Khách cũng rất bất ngờ với những vị khách hôm nay, đây là lại năm lão quỷ trong khách sạn Âm Dương, nhưng Triệu Khách suy nghĩ lại cũng biết mục đích khi bọn họ đến đây, chắc là…

Triệu Khách đưa tay lên xoa trán mình, suy nghĩ đến thỏa thuận ban đầu.

Chỉ là thời gian cách nhau quá xa, hắn hơi không nhớ rõ.

“Tiểu tử, mỗi tháng được ăn ngon một lần, ngươi quên rồi hả?” Lão đại nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của Triệu Khách biết chắc chắn Triệu Khách đã quên mất việc này, nghiêm khắc nhắc nhở.

Lão tam đứng bên cạnh bấm đầu ngón tay tính toán: “Đúng, tháng trước chúng ta có việc không tới, tháng trước nữa chúng ta cũng có chuyện không tới, ngươi phải bù cho chúng ta!”

Tính toán ra, đúng là đã ba tháng rồi bọn họ không tìm đến hắn, nhớ rõ lần trước vừa hay là lễ Quốc khánh mùng 1 tháng 10, hiện tại tính toán cũng gần ba tháng rồi, chẳng trách trong chốc lát Triệu Khách không nhớ ra chuyện này.

Nghĩ đến đây, Triệu Khách gãi đầu: “Vậy các ngươi muốn ăn cái gì?”

Lão nhị: “Ăn gà! Bữa tiệc toàn gà!”

Chỉ nghe lão nhị nói xong, lập tức bị ba vị huynh đệ còn lại khinh bỉ.

Lão tứ đá một chân vào mông lão nhị, mắng: “Cút sang một bên, ngươi đến Hồng thúy phường tìm gà đi.”

Lão nhị nghe xong nhếch môi mắng: “Gà ở Hồng thúy phường có ăn được không!”

Nhưng hắn ta chưa nói hết câu, lão tam đã không nhịn được nói xen vào: “Chúng ta không biết có thể ăn hay không, nhưng chắc ngươi đã ăn không ít bào ngư của cô nương Hồng thúy phường.”

“Ha ha ha ha!”

Ba người lão đại, lão tam, lão tứ cười ha hả.

Ngược lại lão ngũ vẫn thật thà cười nói: “Hắc hắc, cái gì cũng được, ăn gà cũng được.”

Khuôn mặt lão nhìn đen sì, muốn đuổi đánh lão tam.

Đúng lúc này, lão đại kịp thời cắt ngang không cho bọn họ làm ầm ĩ nữa.

“Đi đi đi, bớt nói nhảm đi, ngươi thiếu chúng ta ba tháng, hôm nay phải bù đủ, lần này chúng ta chỉ có thời gian nửa buổi tối, làm cơm nhanh lên.”

Triệu Khách nghe xong, khuôn mặt tối sầm lại, hút tẩu thuốc trên tay, liếc mắt đánh giá năm người trước mặt: “Các ngươi coi chỗ ta là nhà hàng à.”

Lão ngũ: “Đúng vậy, ở cửa có viết nhà hàng.”

Khóe miệng Triệu Khách giật một cái bị nghẹn gần chết, hít sâu một hơi nói: “Không phải, các ngươi đến cũng không dặn trước, trên tay ta không chuẩn bị sẵn đồ?”

Nói thật, Triệu Khách thật sự gần như quên sạch chuyện này rồi.

Trên tay cũng không chuẩn bị cái gì, huống hồ lần trước vì chứa Nhân sâm tinh đã đổ non nửa nồi dầu U Minh, trên tay một nghèo hai trắng không có cái gì, làm đồ ăn cho bọn họ kiểu gì??

Nhưng Ngũ quỷ cũng không cảm thấy mình có lỗi trong chuyện này, khó khăn lắm bọn họ mới đến một lần, còn không có điện thoại, sao có thể thông báo trước.

Dứt khoát từng người sưng mặt, trợn mắt ngồi trước mặt Triệu Khách, ý là chúng ta mặc kệ, ngươi tự xem mà làm.

Cũng chỉ có năm lão quỷ này dám làm như vậy, nếu đổi lại là người khác, Triệu Khách đã sớm cầm đao giết sạch bọn họ rồi.

Nhưng hết lần này đến lần khác Triệu Khách chỉ nhìn bọn họ, tính ra bọn họ đang thiết kế tem hợp thành cho mình, đắc tội ai cũng không thể đắc tội bọn họ, chỉ có thể chịu đựng.

Hiện tại hắn nuôi một cái Đồ phu chi hạp, có bao nhiêu thịt đều cho nó ăn, chỗ hắn cũng không còn bao nhiêu thứ.

Triệu Khách còn đang buồn rầu, lại nghe Ngũ quỷ cãi cọ òm tỏi ở ngoài phòng khách.

Điều này khiến Triệu Khách buồn bực, hắn dứt khoát mở cửa sổ ra, cơn gió lạnh thổi vào, hít thở chút không khí mới mẻ.

“Ầm!”

Lúc này, lại nghe ở chỗ không xa trong thôn vang lên tiếng ầm ầm khi nổ hoa gạo, cùng tiếng kêu to vui sướng của mấy hài tử.

Tiếng này lọt vào tai khiến trong đầu Triệu Khách nghĩ đến điều gì đó, hắn vỗ gáy một cái, hắn cũng đần, sao đầu óc lại không tốt như thế chứ, lúc này xoay người sải bước ra ngoài.

“A, ngươi đi đâu thế??”

Thấy Triệu Khách muốn đi ra ngoài, Ngũ quỷ lập tức đứng lên đi theo, chỉ sợ Triệu Khách muốn bỏ trốn.

“Chờ chút, ta về ngay.”

Lúc Triệu Khách nói lời này đã thuận tay đóng cửa lại, lập tức đi đến đầu thôn, qua khoảng mười phút đã thấy Triệu Khách quay về từ bên ngoài, trong tay xách một con gà mái.

“Đúng là gà!”

Lão nhị thấy gà, tròng mắt sắp rơi ra ngoài, thèm đến chảy nước miếng.

Lúc này, chỉ thấy Triệu Khách đi vào nhà bếp, ném gà xuống đất, tiện tay gọi ra Đồ phu chi hạp.

Bình Luận (0)
Comment