Sau khi Đồ phu chi hạp bị gọi ra ngoài, thấy một con gà mái chạy qua trước mặt mình, ánh mắt sáng lên, há miệng “a” một cái muốn cắn.
Nào biết vừa há miệng ra đã bị Triệu Khách đạp một cái vào mặt: “Bây giờ không thể cho ngươi ăn thứ này, đợi chút nữa sẽ làm cho ngươi ăn, bây giờ thương lượng chút chuyện đi.”
Đôi mắt Đồ phu chi hạp linh lợi đảo quanh, đã thấy Triệu Khách áp sát vào lỗ tai nó nói: “Lần trước cho ngươi ăn nhiều thịt thối địa ngục như vậy, chắc chắn vẫn chưa tiêu hóa hết, cho chút đi, không cần nhiều, to bằng nắm đấm là được, chờ đuổi được năm người này đi, ta sẽ cho ngươi ăn ngon.”
Sau khi Đồ phu chi hạp nghe Triệu Khách nói xong, tuy không mở miệng nhưng hắn nhìn đôi mắt to như con cóc kia đã biết con hàng này không đồng ý.
Thấy thế, khóe miệng Triệu Khách giật một cái, đi đến trước nồi đất còn đang ninh lửa nhỏ, bưng một nồi thịt bò nạm này xuống trước, mở ra một khe hở ở trước mặt Đồ phu chi hạp.
“Thơm!”
Đừng nói Đồ phu chi hạp, dù là năm lão quỷ ở ngoài kia, sau khi ngửi được mùi thơm cũng chảy nước miếng.
“Ọe!”
Dường như không chịu được sự dụ dỗ của hương thơm, cuối cùng Đồ phu chi hạp cũng há miệng, phun ra một miếng thịt thối địa ngục còn chưa tiêu hóa hết.
Một quả cầu thịt sền sệt, còn có dịch thể không rõ bao quanh.
Khóa miệng Triệu Khách giật một cái, lại nhét miếng thịt này vào trong miệng Đồ phu chi hạp, nói: “Sửa lại hình dáng cho ta.”
Triệu Khách nói xong đã đặt tay lên Đồ phu chi hạp, dựa theo trí nhớ của mình để miếng thịt này biến ảo thành dáng vẻ mình muốn.
“Ọe!”
Chờ sau khi Đồ phu chi hạp lại phun ra, Triệu Khách nhìn lên, cuối cùng trên mặt đã nở một nụ cười hài lòng.
Hắn mở nồi đất ra, trực tiếp đổ hết một nồi thịt bò nạm vào trong miệng Đồ phu chi hạp như đổ rác.
“Ăn ngon, ăn ngon!”
Đồ phu chi hạp chẹp miệng, sau khi cảm nhận được sự ngon miệng của thịt bò nạm, trong ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách không nhịn được hơi thay đổi, thân thể dựng đứng lên, trợn tròng mắt nhìn chằm chằm mỗi một hành động của Triệu Khách.
Triệu Khách một lòng tập trung nấu ăn nên không để ý đến hành động của Đồ phu chi hạp.
Triệu Khách lấy được nguyên liệu, bắt đầu bận rộn.
Chuyện giết gà hoàn toàn là trò trẻ con với Triệu Khách, nhưng lúc này Triệu Khách lại muốn thay đổi một chút.
Hắn lấy Tuyết Cơ Tử ra cầm trên tay, lưỡi đao màu bạc chiết xạ ra ánh sáng khác thường có hoa văn ốc biển dưới ánh đèn, tản ra khí lạnh khiến nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm mạnh.
Lúc trước là danh khí, lúc này ở trong tay Triệu Khách lại trở thành trù đao mà Triệu Khách thích nhất.
Chỉ thấy lưỡi đao lóe lên cắt dọc theo ức gà, khí lạnh thấu xương lập tức đóng băng vết thương, bao gồm cả nội tạng và máu ở bên trong.
Triệu Khách híp mắt lấy ra một củ nhân sâm to bằng củ cải ở trong sách tem ra, ánh mắt nhìn con gà mái trước mặt, khóe miệng nở một nụ cười tà ác, chậm rãi cắm nhân sâm vào con gà mái.
“Phanh phanh phanh…”
Đã là hai giờ khuya nhưng nhà bếp của Triệu Khách vẫn đèn đuốc sáng trưng, hai con dao thái bình thường nhanh như tia chớp, nhanh chóng xử lý tốt nguyên liệu nấu ăn.
Khả năng dùng dao chuẩn xác khiến người ta nhìn đến ngơ ngác.
Thật ra nấu ăn đều là như vậy, cái này cũng không có chỗ nào đáng ngạc nhiên.
Thứ thật sự hấp dẫn ánh mắt người khác là loại động tác như mây bay nước chảy kia, sẽ cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui, nhìn thôi cũng cảm thấy thoải mái.
“Lão đại, ngươi có cảm thấy khí tức trên người tiểu tử này có chút thay đổi nào không?”
Đôi mắt Ngũ quỷ nhìn chằm chằm mỗi một hành động của Triệu Khách, cuối cùng đã lĩnh hội được sự hưởng thụ thị giác khi ngồi trên bàn nhìn Triệu Khách nấu ăn.
Nhưng lão tam lại chú ý đến sự khác biệt nhỏ bé nhất, khí tức trên người Triệu Khách đã có sự thay đổi rất lớn với trước đó.
Nếu nói trước đó Triệu Khách vì Thạch nhũ âm tinh khiến khí tức cả người tràn đầy, vậy bây giờ Triệu Khách lại rực rỡ nội liễm, so sánh với lúc trước lại nhiều hơn mấy phần thâm trầm, khiến lão tam không thể nhìn thấu hắn.
“Ách ách… Hình như là vậy.”
Đáng tiếc, tuy lão tam đã nhận ra, nhưng lúc này ánh mắt lão đại hoàn toàn tập trung vào con gà sắp ra nồi của Triệu Khách.
Ngay lúc lão tam muốn nhắc nhở lão đại, chỉ thấy Triệu Khách mở nắp nồi lên, một làn sương trắng mịt mờ bay lên, trong nháy mắt khiến trong phòng tràn ngập hương thơm đặc biệt.
Chỉ thấy nguyên một con gà bị Triệu Khách đặt ở trong mâm, không có bất kỳ thứ trang trí gì, cũng không có bất kỳ điểm sáng chói nào, chỉ có đầu gà bị che lại.
Lão nhị đã không kịp chờ đợi muốn lấy một miếng, nhưng tay vừa chạm vào con gà, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, “Lạnh?”
Đám người lão đại nghe vậy không nhịn được nhìn nhau, bọn họ là người chết không ăn được những món sống, sao Triệu Khách lại không biết điều này chứ?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Ngũ quỷ lập tức khó coi.
“Ồ, thật xin lỗi, thời gian gấp gáp, vì vậy quên cắt đồ ăn cho các ngươi ra.”
Triệu Khách khẽ nhếch môi, chỉ thấy Tuyết Cơ Tử trong tay còn chưa chạm đến lưng gà, đã nghe thấy một tiếng gà mái kêu trước tiên.