Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 434 - Chương 434. Xui Xẻo

Chương 434. Xui xẻo Chương 434. Xui xẻo

Chỉ thấy Triệu Khách tháo khăn trùm đầu gà mái ra, phát hiện gà mái vẫn còn sống, không chỉ còn sống, đầu còn lắc lư rất mạnh.

Nếu không phải cơ thể đã bị nấu mềm, e rằng đã nhảy dựng lên từ sớm rồi.

“Gà! Gà còn sống!”

Lão nhị chớp mắt mấy cái, hơi không hiểu món ăn này.

“Mời dùng… Âm dương bát trân kê.”

Nhưng đúng lúc này đây, Triệu Khách híp hai mắt lại, Tuyết Cơ Tử trong tay cắt lớp da gà màu vàng óng ra.

Ngay lập tức, trước mắt Ngũ quỷ dần hiện ra một vòng ánh sáng óng ánh, bụng gà như nụ hoa nở rộ, đột nhiên nở ra một bông hoa tươi.

Một món chính tràn ra từ bên trong, hương thơm xông vào trong mũi khiến đôi mắt Ngũ quỷ trợn tròn.

Da gà màu vàng mở ra cứ như đang mở ra một cánh cửa thế giới mới trước mặt Ngũ quỷ.

Tám màu tỏa ra, ánh huỳnh quang mang theo một hương thơm đặc biệt phả vào mặt, năm lão quỷ hít thật sâu, hương thơm theo xoang mũi tiến vào phế phủ, cảm giác trên dưới cả người đều ấm áp.

Đầu gà vẫn còn sống, có thứ đại bổ như Nhân sâm tinh giữ mạng, nhưng nội tạng trong ức gà hiện ra màu sắc khác biệt.

Là Triệu Khách dùng thịt thối địa ngục chế tác thành hình dáng nội tạng gà, hắn cấy ghép vào khi gà còn sống.

Nước canh màu vàng óng bị Triệu Khách rót ngược vào trong bụng gà, cộng thêm chưng trên lửa lớn, sau khi gà nóng sẽ gia tăng tốc độ máu.

Khiến nước canh ngon hoàn toàn dung hợp với thịt thối địa ngục, bản thân nước canh lại có thêm vị ngon từ thịt gà.

Cuối cùng loại nước canh này sẽ cảm nhận được vị tươi, lại bị Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ trực tiếp đẩy vào thịt thối địa ngục trong bụng gà.

“Âm dương bát trân kê, mời thưởng thức!” Triệu Khách vừa chắp tay, làm ra dáng vẻ mời.

Thế nhưng, lần này ngũ quỷ lại không nhịn được nhìn nhau, tuy món ăn trước mặt rất thơm ngon tươi mới, nhưng nhận ra bọn họ còn có chút hoang mang và lo nghĩ.

Lão đại chỉ vào Bát trân kê nói: “Cái này… Đỏ vàng, không có vấn đề gì chứ?”

“Chúng ta có thể hiểu được hai chữ âm dương, bát trân… Bát trân kia?” Ánh mắt lão tam đầy nghi ngờ, luôn cảm thấy hơi kỳ quái.

Đến lúc này, lão ngũ thể hiện ra một mặt thẳng thắn nhất, trực tiếp gắp một miếng thịt cho vào miệng.

Sau khi nhai một chút rồi nuốt xuống, đột nhiên ngón tay lão ngũ thả lỏng, đũa rơi xuống từ trên tay, thân thể không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy.

Thấy thế, bốn con quỷ khác giật mình, vội vàng quan tâm nói: “Lão ngũ? Lão ngũ? Ngươi sao thế?”

“Ực!”

Chỉ thấy lão ngũ nuốt miếng thịt vào trong bụng, hai mắt lại trở nên mông lung, sau đó ánh mắt trở nên ôn hòa, không biết vì sao lại khiến bốn quỷ cảm thấy cả người run rẩy.

Lão ngũ hít một hơi thật sâu, hai cánh tay nắm lấy tay lão nhị và lão tứ, giọng nói hơi nức nở, nhớ lại đoạn trí nhớ mà mình sắp quên mất.

“Một năm đó, ta còn rất nhỏ, cũng là lúc cuối năm, bên ngoài có tiếng pháo, hai chúng ta ngồi trên tảng đá xanh ở cửa thôn nhìn pháo hoa đầy trời. Hai người chúng ta nắm tay nhau, nhìn chăm chú, ánh mắt mông lung khiến ta không nhịn được hôn xuống, đó là đoạn trí nhớ tốt đẹp nhất trong tuổi thơ của ta.”

Ánh mắt lão ngũ mông lung như hồn đã xuyên về thời đại ấu niên của mình, ánh mắt ngây thơ hồn nhiên của đối phương, cảm giác trong lòng, sau đó là vị ngọt sâu sắc, lại thêm chút chua xót của táo xanh.

Triệu Khách đứng bên cạnh không nhịn được hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó!” Vẻ mặt lão ngũ hơi ngơ ngác.

Đôi mắt lão ngũ đỏ hoe, đột nhiên xiết chặt bàn tay túm lấy hai huynh đệ của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau đó hắn lấy Tiểu Hồng nhà sát vách làm lão bà!”

Sau khi nghe lão ngũ nói vậy, khóe miệng lão nhị và lão tứ không nhịn được giật giật, nhìn tay lão ngũ đang nắm lấy mình, không nhịn được cả người run lên, rùng mình, vội vàng giật ra khỏi tay lão ngũ.

“Khụ khụ!”

Triệu Khách nhìn chòm râu dê dài nhỏ của lão ngũ, trong lòng vô cùng hối hận, hắn không có việc gì lại nhắc đến làm gì?

Vì xoa dịu sự xấu hổ, Triệu Khách chỉ vào Bát trân kê giải thích: “Tám loại màu sắc này đại diện cho tò mò, ngây thơ, thỏa mãn, hạnh phúc, thiện cảm, thú vui trẻ con, ảo tưởng và thuần khiết, vì vậy được gọi là bát trân.”

Tám loại cảm xúc này, đổi lại là người trưởng thành đều có thể so sánh với vàng, đặt ở chỗ người hiện đại, đã ít càng thêm ít.

Cho dù là hài tử, Triệu Khách tin có thể hội tụ được tám loại tình cảm, có lẽ cũng không nhiều.

Ngược lại những nhi đồng trong thôn kia, hoặc nhiều hoặc ít đều giữ được một chút.

Đối với người trưởng thành sống trên đời còn như vậy, chứ đừng nói đến những lão quỷ đã trải qua năm tháng.

Vừa rồi Triệu Khách đi vào trong thôn một chuyến, nhẹ nhàng thu lấy một phần nhỏ từ mấy hài tử, cũng không ảnh hưởng đến sự trưởng thành của bọn chúng, nhiều nhất chỉ khiến bọn chúng buồn bã trong một khoảng thời gian sắp tới thôi.

Triệu Khách nói xong đã thấy ánh mắt Ngũ quỷ sáng lên, thức ăn ngon đã khiến bọn họ thèm nhỏ dãi không thôi, nhưng nếu có thể ôn lại cảm giác đoạn thời gian kia, chắc chắn càng trân quý hơn.

Đặc biệt đối với những lão quỷ đã sống mấy năm trăm bọn họ, loại cảm giác này càng trân quý hơn.

“Chắc chắn vừa rồi ta đã ăn thuần khiết!”

Bình Luận (0)
Comment