Lão ngũ nhìn miếng thịt mà mình vừa ăn, ánh mắt âm trầm, khiến bốn vị huynh đệ khinh bỉ và khiển trách thật sâu: “Cút! Xin đừng sỉ nhục sự thuần khiết trong lòng chúng ta.”
Triệu Khách không công bố đáp án, ngồi trên ghế sofa nhìn Ngũ quỷ từ từ ăn thịt địa ngục, so sánh với sự bùng nổ mặt vị giác, theo đó là sự đánh sâu vào từ mặt cảm xúc, vẻ mặt Ngũ quỷ càng hưởng thụ hơn.
Mục tiêu cuối cùng của đồ ăn ngon là gì?
Đối với đầu bếp khác mà nói, có lẽ đây là một vị giác phức tạp, hoặc là trở lại nguyên trạng.
Nhưng đối với Triệu Khách, càng nhiều hơn không phải hương vị, không phải công nghệ mà là một loại cảm giác.
Cứ như một người xa quê học tập ở nơi khác, về đến nhà nếm một món ăn đơn giản mà phụ mẫu làm cho mình.
Dù chỉ là một bát mì sợi, tin tưởng cũng là vị ngon nhất trên thế giới, là hương vị mà bất kỳ nhà hàng nào cũng không làm được.
Nhìn trên mặt Ngũ quỷ khi thì kích động, khi thì trầm mặc, khi thì cười ha ha, năm huynh đệ ngồi trên bàn quay lại sự vui vẻ hồi nhỏ, bọn họ tin tưởng không có một món ngon nào có thể thay thế được một bữa ăn này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trên mặt Ngũ quỷ dần bắt đầu lộ ra nụ cười khổ sở, cảm nhận qua đi, nhìn mình hiện tại chỉ còn lại khuôn mặt tang thương và nếp nhăn trên mặt.
Đáng tiếc bọn họ là quỷ, khóc không ra nước mắt, có lẽ điều này mới có thể nhắc nhở bọn họ, khiến bọn họ nhớ kỹ mình không còn là người, mà là một tên quỷ.
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Đúng rồi, các ngươi có biết một chiếc quan tài đỏ thẫm không.”
Năm lão gia hỏa này trước sau cộng lại, ít nhất cũng phải hai ngàn tuổi, Triệu Khách muốn hỏi bọn họ xem có tin đồn nào liên quan đến quan tài đỏ thẫm không, dù sao hắn luôn cảm thấy tên Đại yên thương ở Quỷ thị chưa nói hết.
Nhưng lời nói của Triệu Khách lại như đá chìm đáy biển, Ngũ quỷ không đáp lại.
Thế nhưng Triệu Khách chú ý tới, tuy bọn họ đang vùi đầu ăn nhưng đã thay đổi tiết tấu, không còn ăn từng miếng hưởng thụ như trước đó nữa.
“Thật sự biết!”
Ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, chắc chắn năm người này biết một số nội tình, ít nhất biết nhiều hơn Đại yên thương kia.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách hơi nhíu mày, tiếp tục tự nhủ: “Ôi, trước đó ta gặp một cái quan tài đỏ thẫm ở Trường Bạch sơn, ta đặt bộ quan tài kia ở trên lầu.”
“Cạch!”
Triệu Khách nói hết câu, chỉ thấy Ngũ quỷ lại không ăn cơm nữa, hóa thành một đoàn sương đen, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Triệu Khách: “…”
Keng keng keng…
Lúc này, chỉ nghe chiếc nồi lớn bên kia rung lên cạch cạch cạch.
Triệu Khách đi lên trước mở nắp nồi ra nhìn chỉ thấy lão ngũ cuộn thành một quả cầu đen trốn ở bên trong, trên dưới cả người đều đang run rẩy.
Triệu Khách trợn mắt nhìn, dùng Nhiếp nguyên thủ vồ một cái, cầm lão ngũ ra khỏi nồi, híp mắt đánh giá lão ngũ: “Sao nào, các ngươi sợ như thế, chẳng lẽ không được nhắc đến bộ quan tài kia?”
“Không thể nhắc!”
Lão ngũ im lặng, lúc này một cái đầu thò ra từ trong cái hũ bên cạnh, là lão đại.
“Vì sao không thể nhắc đến!” Triệu Khách vặn hỏi.
“Trừ khi địa long xoay người phá tan thiên môn, nếu không người nào mở quan tài người đó phải trả mạng cho nàng, Đại la kim tiên cũng không cứu được.”
Người nói chuyện là lão tam, con hàng này rất giảo hoạt, lại trốn ở phía trên đèn, nếu hắn ta không mở miệng, Triệu Khách cũng không chú ý đến hắn ta.
“Ta còn chưa mở quan tài đâu, các ngươi sợ cái gì, đi ra, ta chỉ đùa các ngươi thôi.”
Triệu Khách dỗ dành Ngũ quỷ đi ra, nào biết lúc này lão ngũ đột nhiên tránh ra khỏi tay Triệu Khách, vung chân bỏ chạy, trước khi đi còn không quên cầm một miếng Bát trân kê, nhét vào trong miệng ăn nhồm nhoàm, nói: “Người nào đụng phải quan tài đỏ thẫm, người đó xui xẻo tám đời, tai tinh hung thần đi theo, Uổng Tử thành cũng không dám thu nhận, ngươi đen đủi quá, chúng ta nên đi sớm!”
Chỉ thấy Ngũ quỷ nói xong lời này, trong chớp mắt đã đẩy cửa phòng Triệu Khách chạy ra ngoài.
“Các ngươi không ăn à?”
Triệu Khách đứng ở sau lưng gọi, trong lòng thầm kêu không tốt, dùng sức quá rồi, nếu dọa năm người này chạy mất, sau này việc tem hợp thành của mình sẽ thất bại.
Nào ngờ sau khi nghe Triệu Khách nói xong, lão tứ quay đầu nói: “Tháng sau chúng ta không tới tháng sau nữa, tết Nguyên Tiêu mà ngươi còn sống, chúng ta sẽ đến!”
Nhắc đến tết Nguyên Tiêu, dường như lão đại nhớ đến điều gì đó, quay đầu nhìn Triệu Khách: “Đúng rồi, nhớ đến tết Nguyên Tiêu, ngươi còn phải theo chúng ta đến khách sạn Âm Dương một chuyến, nấu cơm cho vị khách tôn quý của chúng ta, phải sống cho tốt! Hít thở nhiều hơn!”
Lúc nói lời này, Ngũ quỷ nhanh như chớp bỏ chạy không còn hình bóng.
Ngũ quỷ chọc Triệu Khách giận đến mức lệch cả mũi, nhìn theo bóng lưng Ngũ quỷ biến mất, mắng: “Phì! Mạng lão tử rất dai, thuộc loại rùa đen.”
Nói xong lời này, Triệu Khách quay lại thấy Đồ phu chi hạp đã ghé vào bàn cơm, ăn sạch sẽ một mâm Bát trân kê, còn gặm cả khay, miệng chẹp chẹp, đôi mắt nhìn thẳng vào Triệu Khách: “Đói!”