Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 437 - Chương 437. Hình Xăm Thần Bí (2)

Chương 437. Hình xăm thần bí (2) Chương 437. Hình xăm thần bí (2)

Nhìn Phật châu trên tay mình, hình xăm trước ngực cùng một miếng thịt đen xì lớn ở trên vai, Triệu Khách không nhịn được gãi trán, ồ đúng rồi, còn có bệnh của hắn.

Dựa theo cách nói của Vương Na, bây giờ tiềm thức và tư duy của hắn thiếu một vùng giảm xóc, nếu lần sau Lôi Mẫu hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say, làm không tốt hắn sẽ diễn sinh ra càng nhiều nhân cách rắc rối hơn.

Lôi Mẫu có thể tồn tại bao lâu, lại là một vấn đề khiến Triệu Khách cảm thấy đau đầu.

Vốn là một buổi sáng sớm tuyệt đẹp, Triệu Khách nghĩ đến trên dưới cả người mình đều là vấn đề khó, tâm trạng cũng trở nên khó chịu.

“Đinh linh linh… Đinh linh linh…”

Lúc này, dưới lầu vang lên tiếng chuông điện thoại, là số máy bàn.

Nhưng Triệu Khách không nghe máy, có lẽ là một thực khách nào đó gọi tới.

Từ khi hắn từ chối tất cả thời gian đặt trước của thực khách đến ăn cơm, còn trả tiền thế chấp của bọn họ, ngẫu nhiên sẽ có người gọi điện thoại đến, hỏi thăm xem Triệu Khách đã về hay chưa để bọn họ tiện đặt chỗ.

Thường cứ qua một đoạn thời gian cái điện thoại này lại đổ chuông, sau khi không ai nghe sẽ không vang lên nữa.

Nhưng hôm nay lại có ngoại lệ.

Chẳng mấy chốc, tiếng chuông điện thoại lại vang lên khiến Triệu Khách không nhịn được nhíu mày, đi xuống cầu thang, cầm điện thoại nói: “Thật xin lỗi, nhà hàng đã đóng…”

“Cái gì!”

Chỉ thấy Triệu Khách còn chưa nói hết câu, đôi mắt không nhịn được trợn to, vẻ mặt lập tức trở nên hung ác nham hiểm, vặn hỏi: “Người gây chuyện đâu? Bây giờ ở bệnh viện nào? Tốt, ta đến ngay.”

Cúp điện thoại xong, Triệu Khách nhanh chóng mặc lại quần áo trên người, lấy điện thoại ra đặt vé máy bay đến sân bay Bắc Mang Lạc Đô.

Cuộc gọi vừa rồi đến từ bệnh viện Lạc Đô, lão đầu tử kia xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, bây giờ còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Tin tức này chắc chắn khiến tâm trạng Triệu Khách trở nên tồi tệ, bao trùm một tầng sương lạnh.

Hắn cũng không rảnh dọn dẹp thứ gì, đổi quần áo, lấy ra tất cả tiền mặt và thẻ ngân hàng ở trong ngăn tủ, nhanh chóng đi ra ngoài.

Cũng may bây giờ là sáng sớm, một số tài xế ở trong thôn cũng bắt đầu lên đường.

Điều này rất thuận tiện cho Triệu Khách, tài xế xe taxi cũng bằng lòng chở.

Gọi xe đến thẳng sân bay, Triệu Khách hơi nhắm mắt lại, nói thằm: “Lão đầu tử, ngươi nhất định phải sống sót.”

Chỉ thấy lúc Triệu Khách nói lời này không nhịn được siết chặt nắm đấm, gân xanh trên nắm đấm gồ lên, phát ra từng tiếng “rắc rắc rắc”.

Triệu Khách suy nghĩ, vẫn lấy điện thoại ra gọi sang dãy số kia.

“Tút… Tút…”

Trong điện thoại vẫn vang lên tiếng nhắc nhở đang đổ chuông, qua một lúc lâu sau mới nghe được một giọng nói lười biếng truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Alo, có để cho người ta ngủ không.”

Sau khi nghe được giọng nói lười biếng trong điện thoại, Triệu Khách không nhịn được ngơ ngác, không nói gì.

Nhưng tài xế ngồi trên ghế lái có thể cảm nhận được hơi thở to khỏe của Triệu Khách, dường như đang nổi lên một cơn gió bão kinh khủng, khuôn mặt chợt đỏ bừng, ngẩng đầu hô: “Dừng xe!”

Lạc Đô, từ xưa sinh Tô Hàng, chôn Bắc Mang.

Đây là một thành phố rất cổ xưa, đã trải qua không biết bao nhiêu lần bị phá hủy, lại trùng tu, không ai biết phía dưới nhà mình đang chôn cái gì, có thể là lăng mộ Đế vương, cũng có thể là phòng tắm rửa của Võ Tắc Thiên.

Đã là giữa trưa, trong con hẻm nhỏ phố cổ Lạc Đô tràn ngập hương thơm xào rau.

“Lão ca đến rồi!”

Vương lão đầu ngước mắt nhìn hàng xóm cũ mấy chục năm ở trước mặt, trên mặt nở nụ cười nhiệt tình.

Gần đây khu phố cổ quy hoạch lại, hai nhà bọn họ đều nằm trong chỗ bị phá dỡ, mặc dù sống trong những căn nhà riêng ở thành phố, nhưng tình cảm hàng xóm mấy chục năm vẫn rất tốt.

Nhưng sau này chuyển đi, hai nhà muốn gặp mặt cũng khó, nhân lúc hôm nay là ngày cuối cùng, lão đầu gọi hàng xóm Tống lão hán đến uống chút rượu, hài tử và mẫu thân hài tử đã đi ra ngoài, hiếm khi nào được rảnh rỗi như thế, kê một cái bàn hai cái ghế trên nóc nhà, một đống củ lạc, hai món nhắm, hai người uống một trận thật tốt.

“Ha ha, chờ chút.”

Tống lão hán vừa ngồi xuống đã thấy Vương lão đầu vẻ mặt thần bí mang ra một đĩa cá chưng từ trong phòng bếp, miếng thịt cá trắng nõn sáng long lanh đã dội dầu chiên, dùng loại tương đặc biệt làm thành nước sốt, nước tương đỏ sáng thơm ngon, rải thêm một túm hành thái và rau thơm, khiến người ta thèm thuồng.

“Được rồi, một bữa tiệc phải có cá có rượu.”

Vương lão đầu nhếch môi cười, không quên rót đầy cốc cho Tống lão hán, chỉ vào món cá nói, “Lão cá, đây là thứ tốt, đã nhìn ra chưa, cá nóc đấy!”

“Cái gì?”

Tống lão hán như không nghe rõ, chỉ nghe Vương lão đầu lớn tiếng nói: “Cá nóc! Ta nghe nói hương vị của món này rất ngon.”

“Không… Không phải nói có độc sao?” Tống lão hán nhìn chằm chằm đĩa cá, hơi không dám ăn.

Nhưng Vương lão đầu lại khinh thường nói: “Xử lý tốt sẽ không có độc, ngươi biết Nhị ma tử trong phòng tắm không, trước kia hắn làm đầu bếp, ta nhờ hắn giết cá, không sao đâu, thứ này càng độc càng thơm.”

Bình Luận (0)
Comment