Nghe Vương lão đầu nói vậy, Tống lão hán nhìn đĩa cá, không nhịn được chẹp miệng, nghi ngờ nói: “Chính là lão đầu cả người toàn thịt kia? Ngươi chắc chắn chứ? Trước kia hắn từng làm đầu bếp, mỗi lần ta đến nhà tắm, luôn cảm thấy hình như trước kia hắn luyện quyền kích.”
“Không phải vậy, ngươi yên tâm, ta đã chuẩn bị cả hai đường.”
Chỉ thấy Vương lão đầu nói xong lời này, bê ra một cái thùng nhỏ từ bên cạnh, bên trong có non nửa thùng nước xà phòng.
Nhìn Tống lão hán nói: “Nếu có độc thật, chúng ta uống nước xà phòng, nôn ra là không sao.”
Thấy Vương lão đầu chuẩn bị đầy đủ như thế, Tống lão hán cũng không khuyên nổi nữa, nhưng cầm đũa nhìn đĩa cá một lúc, luôn cảm thấy không ăn nổi.
Lúc này, Tống lão hán đột nhiên nhìn sang, đôi mắt sáng ngời nhìn con chó trong sân.
Hắn ta giữ tay Vương lão đầu nói: “Dù sao mai chuyển đi rồi, cũng không tiện mang theo con chó này, chúng ta cho con chó nếm thử trước, không có độc thì chúng ta hãy ăn.”
“Ý kiến hay, được!”
Vương lão đầu vỗ đùi, cảm thấy đây là ý kiến hay, ngoài miệng lẩm bẩm: “Chọn miếng nhỏ thôi, lớn lại tiếc.”
Nói xong liền chọn một miếng thịt ném cho con chó ở dưới lầu, chỉ thấy con chó ngửi được mùi thịt, há miệng ăn thịt.
Hai người ngồi ở trên nhìn, thấy con chó vẫn nhảy nhót tưng bừng, không nhịn được nhìn nhau cười.
“Ha ha, ngươi xem không có độc, ăn ăn ăn! Cạn một chén trước đã.”
Hai người cầm chén rượu lên chạm chén, sau khi uống cạn lại ăn một miếng thịt cá nóc, chỉ thấy con cá này thật sự ăn ngon hơn con cá bình thường, lại ăn mấy miếng.
“Lão ca, lần này chuyển đi, sau này sẽ sống ngày tốt lành.”
Nhìn hai căn nhà cấp bốn này, Vương lão đầu vẫn hơi không nỡ, nhưng lần này chuyển nhà bọn họ có thể nhận được khoản đền bù trăm vạn, cộng thêm hai căn nhà, sẽ kết thúc những ngày tháng khổ sở.
Tống lão hán nghe vậy kéo cánh tay Vương lão đầu nói nhỏ: “Nhà ngươi nhận được nhiều tiền như vậy, chia cho mấy hài tử ít thôi, trong xã hội ngày nay cầm tiền trong tay thì lời nói mới có trọng lượng.”
“Biết, biết, uống đi.”
Ngoài miệng Vương lão đầu nói biết, nhưng trong lòng lại khinh thường.
“Gâu gâu gâu…”
Lúc này lại nghe con chó bên ngoài sủa ầm ĩ, Vương lão đầu thấy thế không nhịn được mắng: “Sủa cái rắm, xéo đi!”
Nói xong, Vương lão đầu ném một cục đá xuống, con chó thấy thế cúi đầu chạy ra ngoài.
Hai người ngồi trên nóc nhà uống chút rượu, ăn thịt, lúc này Tống lão hán đột nhiên ngoảnh lại nhìn.
Hắn ta xoa mắt, chỉ một thanh niên đi qua dưới lầu, nói với Vương lão đầu: “Ô, sao tiểu tử kia lại về?”
“Ai?”
Vương lão đầu quay lại nhìn, chỉ thấy bóng lưng không nhận ra được.
Tống lão hán nói: “Thì cái lão đầu người đầy thịt, Nhị ma tử đó! Lúc mới tới, không phải hắn dẫn theo ba hài tử sao, người vừa đi qua không phải lão nhị trong số đó sao, nhiều năm qua không gặp, suýt nữa không nhận ra được.”
Nghe Tống lão hán nói vậy, Vương lão đầu không nhịn được bĩu môi, khinh thường nói: “Có gì kỳ quái, dù sao Nhị ma tử cũng là nhà nhỏ ba tầng và sân, sắp phá dỡ rồi, có lẽ sẽ nhận được rất nhiều tiền, chắc quay về chia tiền.”
Tống lão hán rất đồng ý với lời nói của Vương lão đầu, gật đầu nói: “Đúng, đúng, nói đúng, vì vậy lấy tiền thì phải nắm trong tay mình mới tốt, nào thêm một chén.”
Lúc hai người nói lời này lại uống một ngụm rượu trắng xuống bụng, ăn vài miếng thịt cá và đồ nhắm trên bàn.
Nhưng lúc này lại nghe một tràng tiếng la khóc, Vương lão đầu nhìn lên là tôn nữ nhà mình trở về.
Thấy tôn nữ khóc lóc, Vương lão đầu thay đổi sắc mặt, ngồi trên ghế gọi: “Manh Manh, ngươi khóc cái gì? Ai bắt nạt ngươi hả?”
Chỉ thấy tôn nữ mắt đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn hai người, ngồi xổm xuống vừa khóc vừa kêu: “Chó! Chó nhà ta chết rồi!”
“A!”
Vương lão đầu cảm thấy gánh nặng trong lòng được cởi bỏ, nói thầm: “Dù sao cũng không thể mang con chó kia theo, chết thì… Ừm!!”
Đột nhiên, Vương lão đầu trợn mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Tống lão hán, trong nháy mắt sắc mặt hai người trở nên trắng bệch, nhìn món cá mà mình vừa ăn, trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh.
“Nước xà phòng!”
Vương lão đầu cầm thùng nước xà phòng bên cạnh lên đổ vào trong miệng “ọc ọc”.
Rót mấy miếng đã bị Tống lão hán cướp đi, mấy ngụm nước xà phòng lạnh băng vào bụng, hai người nằm rạp trên mặt đất há miệng nôn mửa.
Nhưng nôn một lúc cũng không nôn được bao nhiêu, thấy thế, sắc mặt Vương lão đầu trở nên khó coi, vừa cầm điện thoại muốn gọi cấp cứu, vừa quay đầu nhìn tôn nữ nhà mình.
“Manh Manh, đi gọi nãi nãi và mẫu thân ngươi về, đúng rồi, con chó chết thảm lắm à?”
Vương lão đầu nói xong vẫn không quên hỏi một câu.
Chỉ nghe tiểu tôn nữ ở phía dưới đỏ mắt, ngồi xổm trên mặt đất khóc ròng ròng nói: “Chết thảm lắm, đi ra ngoài bị xe tải đâm chết!”
Vương lão đầu và Tống lão hán nhìn nhau: “…”
Lúc này, trong căn nhà nhỏ cách đó không xa.
Một thanh niên khoảng 20 tuổi nhìn chằm chằm thời gian trên đồng hồ, lúc kim giây từng bước một đến gần số 12, chỉ thấy hô hấp của thanh niên dần trở nên dồn dập.
“Đến rồi!”