Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 439 - Chương 439. Lão Sư

Chương 439. Lão sư Chương 439. Lão sư

Chỉ thấy kim giây hơi nhảy về phía trước một cái, thanh niên nhanh chóng đưa tay cầm bình nước nóng lên, sau khi đổ nước nóng vào cốc mì trên bàn, lại cẩn thận dùng nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ nước.

“Nước nóng 90 độ, 8 phút.”

Bấm đồng hồ đếm ngược một cái, thanh niên không nhịn được thở phào, ngồi xuống ghế, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Thanh niên xoa mắt, trong lòng không nhịn được bắt đầu phàn nàn: “Không biết là tên vương bát đản nào, trời còn chưa sáng đã gọi điện thoại cho ta, gọi xong cũng không nói chuyện, khiến bây giờ ta không có chút tinh thần nào.”

Thanh niên suy nghĩ, nhìn thời gian trên đồng hồ một chút, thấy thời gian đã càng ngày càng gần, hắn ta đã ngửi được mùi thơm mì tôm tự nhiên bay hơi trong không khí, không nhịn được nuốt nước bọt.

“Nhanh, nhanh!”

Nhìn thời gian đã 7 phút 30 giây, còn thiếu 30 giây nữa.

“Phanh phanh phanh!”

Nhưng đúng lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa, thanh niên cau mày, ngẩng đầu nhìn thời gian, lại nhìn bên ngoài cửa phòng, trên trán nổi gân xanh, hô: “Ai vậy!”

Thanh niên gọi một tiếng, thấy thời gian càng ngày càng gần, lại nghe tiếng gõ cửa ở bên ngoài lại vang lên.

“Mả mẹ nó!”

Thanh niên rơi vào tình thế khó xử, nhìn thời gian đã sắp tới, nghiến răng một cái nói thầm: “Mặc kệ, ăn mì trước!”

Dường như đã hạ quyết tâm, thanh niên đưa tay dự định mở nắp cốc mì ra.

Nhưng đúng lúc này nghe ngoại cửa có người lạnh lùng gọi: “La Thanh!”

Nghe thấy có người gọi tên mình, thanh niên vô thức ngây ngẩn, quay đầu nhìn một chút, nói thầm: “Ai vậy?? Lại biết cả nhũ danh của ta?”

Chỉ trong chốc lát ngây ngốc quay đầu như thế, thanh niên lại ngẩng đầu nhìn thời gian, trong lòng lập tức lạnh lẽo, thời gian đã qua năm giây.

Thấy thế, vẻ mặt La Thanh hơi tối tăm, thở ra một hơi, tiện tay ném cốc mì đã ngâm xong vào thùng rác, xoay người đi ra ngoài cửa.

“Ai vậy!”

La Thanh không nhịn được kéo cửa sắt ra, ngẩng đầu lên thấy Triệu Khách lạnh lùng đứng ngoài cửa phòng.

“Hít!”

Khuôn mặt quen thuộc khiến La Thanh nghẹn một hơi trong ngực, lạnh từ đầu tới chân.

Đợi đến khi thấy ánh mắt Triệu Khách, La Thanh không nhịn được lông tơ cả người dựng đứng như chuột thấy mèo, da đầu tê dại, xoay người muốn chạy!

La Thanh xoay người muốn chạy nhưng nào biết được bây giờ thân thủ của Triệu Khách còn tốt hơn cả cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết võ hiệp.

Lao ra một bước túm lấy cổ áo La Thanh, một tay siết chặt khiến cổ áo co lại, La Thanh cảm thấy không thở nổi.

“Ngươi chạy cái gì? Sợ ta ăn ngươi sao?”

La Thanh vội vàng lắc đầu, thấy thế Triệu Khách buông hắn ta ra, tiện tay đóng cửa phòng, không để ý đến con hàng này sải bước đi vào trong nhà, khuôn mặt đen xì ngồi lên ghế, không nói câu nào.

“Khụ khụ khục…”

Chỉ thấy La Thanh thở dốc một hơi, nhìn Triệu Khách ngồi trong phòng chỉ cảm giác bắp chân nhũn ra, mỉm cười đi đến bên cạnh Triệu Khách, cũng không dám ngồi xuống ghế mà ngồi xổm ở bên cạnh, cẩn thận đấm chân cho Triệu Khách nói: “Nhị sư huynh, sao ngươi về mà không báo trước?”

“Nói với ngươi?”

Triệu Khách liếc nhìn La Thanh, bĩu môi không nói gì, cái mũi khẽ ngửi, không nhịn được nhíu mày: “Lại ăn mì ăn liền?”

“Ầy… Không phải dậy muộn sao, bốn năm giờ sáng nay không biết tên vương bát đản nào gọi điện thoại làm phiền ta, hại ta không ngủ được…”

La Thanh nói được một nửa, ngẩng đầu nhìn mặt Triệu Khách như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, trong lòng đột nhiên giật mình, trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Triệu Khách thấy thế cũng lười so đo với tiểu tử này, dù sao cũng là sư huynh đệ.

Nhấp một ngụm nước nóng, hỏi: “Lão đầu tử đâu?”

La Thanh thấy Triệu Khách không so đo với hắn ta, không nhịn được thầm thở phào nhẹ nhõm, từ nhỏ đã bị Triệu Khách đè xuống đánh, có lẽ đã trở thành bóng ma tâm lý.

Đặc biệt khi biết hắn là bệnh nhân tâm thần, còn từng phát bệnh giết người, La Thanh thấy hắn đều đi đường vòng.

“Sư phụ đang ở trong phòng tắm đối diện, làm viên bùn.” La Thanh cẩn thận nói.

Triệu Khách xoa trán, không cần phải nói cũng biết cuộc gọi tối qua là lão đầu tử gọi cho mình.

Lão già này cũng không nghĩ xem, nếu thật sự xảy ra tai nạn xe cô, tiểu nhi tử ở bên cạnh hắn ta còn có thể ngủ ngon hơn heo sao?

Lúc Triệu Khách gọi điện thoại đến đã biết mình bị lừa.

Nhưng nghĩ đến đã đặt xong vé may bay, hắn cũng không có việc gì khác, dứt khoát quay về nhìn chút, xem lão đầu tử này lại nghĩ ra trò mèo gì nữa.

“Vẫn là nhà tắm trước cửa kia?”

Triệu Khách nhớ kỹ nhà tắm kia đã mở hơn hai mươi năm, lúc trước ba sư huynh đệ đã ngâm trong bồn tắm đó rất nhiều lần, không ngờ bây giờ lão đầu tử vẫn còn làm.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ khi hắn phát bệnh ở nhà tắm một lần, La Thanh bắt đầu không tắm rửa với hắn nữa, vì chuyện này đã bị hắn đánh rất nhiều lần.

“Giờ này hắn vẫn chưa về?”

“Bình thường đến chiều mới về, ta từng bảo hắn nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng hắn không chịu, nếu không ta đi gọi hắn về?” Đôi mắt La Thanh lanh lợi xoay chuyển, trong lòng đang nghĩ nên chuồn như thế nào.

Nhưng Triệu Khách nhìn thời gian, dứt khoát đứng lên nói: “Không cần, ta tự đi tìm hắn, đúng lúc tắm rửa.”

Bình Luận (0)
Comment