Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 449 - Chương 449. Khẩu Vị Kén Ăn (2)

Chương 449. Khẩu vị kén ăn (2) Chương 449. Khẩu vị kén ăn (2)

Nghĩ đến đây, Triệu Khách nhìn sang túi quả cầu sinh mệnh mà mình cất giữ.

“Cảm ơn bà bà.”

Triệu Khách nói cảm ơn lão thái nhưng lão thái lại nghiêng người tránh, không nhận lời cảm ơn của Triệu Khách.

“Tuy ngươi giết Quỷ Soa do tình thế ép buộc, nhưng cuối cùng Minh phủ chấn động, Thập Điện Diêm La, 3000 Quỷ Soa, sẽ không một ai bỏ qua cho ngươi, không thể ở lại nơi này quá lâu, nhanh chóng rời đi cùng ta.”

Lão thái nhìn túm tro bụi trên mặt đất, trong lòng không nhịn được cảm thấy tiếc thay cho hai vị Quỷ Soa này, ngàn năm tu hành tan biến trong giây lát cũng khiến người ta phải than thở.

“Được!”

Triệu Khách cũng cảm thấy không thể ở lại nơi này, dù sao Triệu Khách không dám hứa chắc lần sau sẽ may mắn như vậy.

Đương nhiên, Triệu Khách cũng không dám hoàn toàn đặt mạng mình vào một nữ nhân muốn giết chết hắn.

Vừa nghĩ đến con mắt đen vừa rồi, lúc cặp mắt phượng kia nhìn chằm chằm, Triệu Khách không nhịn được cảm thấy rùng mình, trong lòng luôn thấy gai gai, khẽ cắn môi nói thầm: “Sau này tìm cơ hội, dù thế nào cũng phải móc cục thịt này xuống.”

Lúc này, Triệu Khách nhìn cây gậy tang và buồm trắng ở trên mặt đất, trong lòng lại tiếc nuối một trận, đồ tốt như vậy, dù hắn không thể sử dụng nhưng bố trí một chút làm thành cạm bẫy, biết đâu còn có thể lừa giết cao thủ như Hattori Hanzo.

Về phần nữ nhân kia… Triệu Khách nghĩ lại hay là thôi đi, đến lúc đó đừng lừa giết không thành, lại bị thuận tay cướp đi, đánh ngược vào trên người mình sẽ không dễ chơi.

“Đáng tiếc, thứ này không thể dính khí tức người sống, ừ, chờ chút, khí tức người sống?”

Ngay lúc Triệu Khách định rời đi đột nhiên thông minh nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt phát sáng, nói: “Bà bà, ngươi đứng đây chờ ta một chút.”

Chỉ thấy lúc Triệu Khách nói lời này cũng mặc kệ vẻ mặt hoang mang của lão thái, xoay người chạy đến bên góc tường, gọi ra Đồ phu chi hạp, trong lòng trở nên hưng phấn.

Nhưng khi Triệu Khách đặt tay lên Đồ phu chi hạp, đã thấy con hàng này lại há mồm ra.

“Hỏng??”

Tinh thần Triệu Khách căng thẳng, vừa nghĩ đến lúc trước gọi ra con hàng này sẽ liên mồm kêu đói, nhưng hôm nay lại không có chút tiếng động nào, điều này khiến Triệu Khách hơi căng thẳng.

Đồ phu chi hạp không có tác dụng gì với người khác, nhưng tác dụng không thua gì một con tem nòng cốt với hắn.

Thậm chí ở một số phương diện, tác dụng của Đồ phu chi hạp còn cao hơn cả con tem bạch ngân “Nhật dạ hổ bí”.

“Này! Này! Rời giường? Có thịt ăn?”

Triệu Khách đưa tay đập mấy cái, đã thấy Đồ phu chi hạp hơi mở to mắt, liếc nhìn Triệu Khách, Triệu Khách có ảo giác con hàng này đang khinh bỉ hẳn??

“Đói!”

Chỉ thấy Đồ phu chi hạp chậm rãi mở miệng kêu, nhưng so với lúc trước, bây giờ kêu lên lại có cảm giác mặt ủ mày chau.

“Trở về cho ngươi ăn thịt, ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Triệu Khách vốn tưởng hắn đã hứa hẹn như thế, Đồ phu chi hạp sẽ lập tức có tinh thần nhưng điều khiến Triệu Khách không tưởng tượng nổi là, con hàng này lại trợn mắt một cái, ánh mắt trắng dã nhìn về phía Triệu Khách.

Triệu Khách: “…”

Trong nháy mắt, Triệu Khách đưa tay xoa mắt, một lần nữa xác nhận, không sai, con hàng này đang khinh bỉ hắn!

Vừa nghĩ đến hắn lại bị một cái thùng cơm khinh bỉ một cách khó hiểu, Triệu Khách lập tức có sự kích động muốn phát điên.

“Ngươi nhanh đi!”

Cách đó không xa, lão thái nhìn quanh không nhịn được hơi lo lắng thúc giục, quay đầu nhìn ngọn đèn bên tay mình.

Chỉ thấy ánh đèn lúc sáng lúc tối, dầu thắp bên trong đã thừa không còn mấy, bọn họ muốn trở về, nhất định phải dời đi trước khi chiếc đèn này tắt.

“Nhanh thôi, nhanh thôi!”

Sau khi Triệu Khách thò đầu ra đáp lời, sắc mặt lập tức đen sì, đứng lên đá một cái vào mặt Đồ phu chi hạp, mắng: “Ngươi đúng là đồ ngu, muốn gì nhanh nói!”

Bị Triệu Khách đạp mấy cái, mới thấy Đồ phu chi hạp chớp mắt mấy cái như đang suy nghĩ phải hình dung như thế nào, qua chút thời gian mới mở miệng nói: “Đói… Hương vị ngon, không ngon không ăn.”

Đồ phu chi hạp liên tục hình dung mấy lần, cho đến khi nhắc đến món gà, Triệu Khách mới hiểu ra con hàng này đang kén chọn, đã cho thịt rồi mà nó còn ghét bỏ?

Nhớ tối đó, Ngũ quỷ để thừa gà và một nồi thịt bò nạm, tất cả đều bị con hàng này ăn sạch không còn cả nồi bát.

Khóe miệng Triệu Khách giật giật hai lần, có cảm giác xách đá đập chân mình, là hắn nuôi cái miệng này trở nên kén ăn!

Vừa nghĩ đến đó, Triệu Khách không nhịn được đấm ngực giậm chân ở trong lòng, có xúc động muốn tát mình một cái, đây không phải tự tìm việc cho mình sao?

Suy nghĩ lại ánh mắt ghét bỏ vừa rồi của con hàng này, Triệu Khách nghẹn một hơi trong ngực, thở sâu, miễn cưỡng nở một nụ cười, hận đến ngứa răng, giọng nói như đang rít qua kẽ răng: “Được, đảm bảo cho ngươi ăn ngon.”

Vừa nghe thấy Triệu Khách đảm bảo như thế, chỉ thấy Đồ phu chi hạp lập tức tinh thần tỉnh táo, một đôi mắt linh lợi xoay chuyển, vẫn không quên nhắc nhở một câu: “Bao ăn no!”

Triệu Khách: “Cút!”

Qua một khoảng thời gian, cuối cùng Triệu Khách đen mặt đi đến góc tường, vẻ mặt không vui.

Luôn có cảm giác biết vậy chẳng làm.

Lão thái thái thấy thế không nhịn được nhíu mày, nhìn thời gian, nói thầm: “Tuổi trẻ đã bí tiểu, thận hư.”

Bình Luận (0)
Comment