Chưa nói đến hậu quả mà đối phương nói là thật hay giả, hắn đã giết một người, tuyệt đối không tha cho người thứ hai, Triệu Khách căn bản không cân nhắc hậu quả gì đó.
Mũi chân điểm một cái, bóng dáng nhảy lên từ bên cạnh Quỷ Soa áo đen, bàn tay trên vai vung gậy tang lên, đập một gậy vào gáy Quỷ Soa.
“Ầm!”
Một gậy này đánh linh thể Quỷ Soa áo đen tán loạn, cánh buồm trên tay cũng rơi xuống đất, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, thân thể hóa thành ngàn vạn đốm sáng, chỉ chớp mắt đã không thấy tung tích.
“Cạch…”
Thấy Quỷ Soa áo đen cũng bị đánh tan thành mây khói, cây gậy tang kia rơi xuống đất, Triệu Khách chỉ cảm thấy vai mình ngứa ngáy.
Cúi đầu sang thấy cái tay kia như ngọn nến hòa tan, đang một lần nữa tiến vào da mình.
Thấy thế, đôi mắt Triệu Khách co rụt lại: “Cơ hội!”
Triệu Khách cầm Tuyết Cơ Tử trên tay, đang định nhân cơ hội này chặt cái tay đen kia xuống, chỉ thấy con ngươi màu đen trên bàn tay nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong nháy mắt, khóe miệng Triệu Khách giật một cái, hắn làm ra một lựa chọn mà những nam tử hán đội trời đạp đất đều làm, sợ.
Xuyên qua con ngươi màu đen kia, chỉ thấy đôi môi đỏ hơi nhếch lên lộ ra hàm răng, nhẹ nhàng nhúc nhích.
Triệu Khách cũng nhúc nhích môi theo, lặng yên nói ở trong lòng.
“Ngươi! Trốn không thoát.”
Triệu Khách thở sâu, cuối cùng đã hiểu câu Uổng Tử thành không dám lưu là có ý gì.
Nhìn bàn tay đen trên vai mình tan ra từng chút một, cuối cùng đôi mắt đen kia lại hòa vào sâu trong da thịt hắn, Triệu Khách không nhịn được thở phào.
Không biết nên vui hay nên khóc, luôn cảm giác bây giờ hắn đang bị người khác đánh dấu trên da thịt, người khác không thể chạm vào nhưng sẽ bị đưa lên bàn ăn bất cứ lúc nào.
Chỉ có điều sự chú ý của Triệu Khách nhanh chóng bị chuyển đi.
Chỉ thấy cây gậy trắng và mặt buồm trắng kia rơi trên mặt đất, hai món đồ kia khiến đôi mắt Triệu Khách sáng ngời, nói thầm: “Đồ tốt.”
Không cần nhắc đến hiệu quả của gậy tang, hắn đã đích thân thử cảm giác bị đánh vào người.
Mặt buồm trắng này càng không tầm thường.
Hiện tại giết chết hai Quỷ Soa kia, chưa nói nhân quả thế nào, nhưng ít nhất nhặt được hai món bảo bối.
Ngay lúc Triệu Khách đưa tay muốn nhặt hai món đồ này lên, lại nghe sau lưng vang lên tiếng hét chói tai: “Đừng chạm vào!”
“Không được cầm, ngươi không chịu được đồ của Quỷ Soa.”
Triệu Khách quay đầu, chỉ thấy lão thái bò dậy từ dưới đất.
Sau khi Quỷ Soa áo trắng chết đi, thuật pháp trên người nàng cũng bị giải trừ, nhưng cơ thể đã già yếu, trong chốc lát không đứng dậy ngay được.
Nếu không thấy Triệu Khách muốn giết Quỷ Soa như vậy, dù thế nào nàng cũng chạy lên ngăn cản.
Nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, có nói gì cũng vô dụng.
“Giết cũng giết rồi, có gì không cầm được.”
Hai món đồ trên mặt đất là bảo bối, uy lực chắc chắn mạnh hơn một con tem bạch ngân.
Đặc biệt là mặt buồm trắng này, càng thần diệu vô biên.
Một khi trúng chiêu sẽ không dùng được tem năng lực, thật sự là thần khí cần thiết để giết người cướp của.
Đồ tốt như vậy, sao Triệu Khách có thể tùy tiện buông tha.
Chỉ thấy lúc Triệu Khách nói lời này đã lấy ra một cái áo dày từ trong sách tem để bọc tay mình, đưa tay muốn nhặt cây gậy tang trên mặt đất lên.
Nhưng ngay lúc Triệu Khách chạm vào cây gậy tang đột nhiên xảy ra dị biến, chỉ thấy tay Triệu Khách vừa chạm vào gậy tang, một đoàn lân hỏa màu xanh “ầm” một cái dấy lên trên tay Triệu Khách.
Lân hỏa thiêu đốt rất nhanh, bắt cháy vào quần áo trên tay Triệu Khách.
Trong lòng biết có biến, Triệu Khách nhanh chóng vung tay ném quần áo ra.
Trong chớp mắt lân hỏa lóe lên, đã nuốt chửng cái áo này.
Chỉ có điều lân hỏa cháy hừng hực nhưng cũng cháy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã dập tắt.
Ánh mắt Triệu Khách trở nên nghiêm nghị, quần áo vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, không có chút biến hóa nào.
Hắn cầm lên vẩy vẩy, lập tức thấy một đống tro bụi rơi ra từng trong quần áo.
Triệu Khách cẩn thận nhìn bằng mắt thường, phát hiện trong tro bụi lại có trùng thi lớn khoảng hạt gạo, sau khi giũ quần áo ra, trong chớp mắt đã biến thành một túm tro bụi, biến mất không thấy bóng dáng.
Lão thái đi lên trước, nhận ra dáng vẻ không cam lòng của Triệu Khách, khuyên nhủ.
“Cây gậy tang này dính khí tức người sống sẽ lập tức thiêu đối, không chỉ tiêu hao sạch sẽ khí tức, còn rất khó dập tắt, chỉ có dùng đất của nơi này mới có thể dập tắt.”
Triệu Khách quay đầu nhìn sang thấy trên tay lão thái đang cầm nắm đất, chuẩn bị cứu hắn bất cứ lúc nào.
Nhìn bùn đất trên tay lão thái, ánh mắt Triệu Khách ôn hòa hơn nhiều, hắn không phải người không biết tốt xấu, biết lão thái thật lòng giúp mình.
Chứ không phải Vương Na, từ đầu đến cuối chỉ vì học thuật, vì nghiên cứu của nàng.
Trông như đang giúp hắn nhưng trên thực tế chỉ coi hắn là chuột bạch mà thôi.
Triệu Khách tổng kết Vương Na là một nữ nhân mạnh mẽ to gan, tân tiến, không có gánh nặng suy nghĩ, có can đảm đi vào khu cấm.
Triệu Khách thưởng thức nữ nhân như vậy, nhưng một ngựa trả một ngựa, nàng tự tiện quyết định thôi miên sâu, mới khiến hắn có thêm Lôi Mẫu.
Cũng gián tiếp khiến bệnh tình của hắn nặng hơn.
Chỉ mong lần này đừng gây thêm rắc rối gì cho hắn.