Nhưng cảm giác trong tay lạnh băng lại vô cùng cứng rắn, La Thanh nhắm mắt đẩy ra hai cái, kết quả phát hiện không đẩy được, tiếng đồng hồ báo thức càng ngày càng ồn ào khiến La Thanh hơi nôn nóng, dùng sức đẩy mấy cái, lập tức mở mắt ra một khe nhỏ.
Trong tầm mắt mịt mờ, La Thanh nhìn thấy một thứ đen sì nhưng không nhìn rõ rốt cuộc trước mắt là cái gì, xoa mắt cẩn thận nhìn kỹ, lại thấy trước mặt mình là một bộ quan tài.
“Quan tài???”
Có lẽ vừa tỉnh ngủ, ý thức của La Thanh còn hơi chậm chạp, nhưng chờ đến khi hắn ta nhìn lên, một cái đầu người đầy máu thò ra từ trong quan tài, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào hắn ta, đột nhiên nhếch miệng cười một cái với La Thanh.
“A!”
La Thanh thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt hoảng sợ tỉnh lại, đôi mắt mở ra, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên giường, thì ra chỉ là một giấc mơ.
“Phù…”
Hắn ta thở phào, đưa tay sờ sau lưng chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh băng, mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo ngủ.
“Làm ta sợ muốn chết.”
La Thanh vỗ ngực mình, lúc đang muốn nằm xuống ngủ tiếp, vừa quay sang sắc mặt đã trở nên cứng đờ, chỉ thấy Triệu Khách đang mở to một đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm vào hắn ta.
La Thanh nghẹn một hơi, trái tim vừa buông xuống suýt nhảy ra khỏi cổ họng, cả người run rẩy vén chăn trên người ra, luống cuống tay chân hét to: “Sao ngươi lại ở đây?”
Triệu Khách nói xong còn không quên kéo đũng quần của mình ra, xem trên người mình có thiếu linh kiện gì không.
Sau khi đảm bảo mình hoàn hảo không chút tổn hại mới yên tâm.
Hít hà mùi hương trên người mình, vẻ mặt hắn ta trở nên kỳ quái: “Ngươi… Tắm rửa cho ta?”
Tuy không nhớ kỹ tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất La Thanh biết được hắn ta bị lão đầu tử rót rất nhiều rượu mạnh.
Uống hết hai ngụm lớn đã bắt đầu choáng váng, dựa theo thói quen thường ngày, sau khi hắn ta tỉnh lại sẽ người đầy mùi rượu, ít nhất phải đi tắm rửa mới hết được.
Triệu Khách trợn mắt nhìn La Thanh, ngồi dậy từ trên giường, nói: “Nghĩ hay lắm, lão đầu tử ngủ giường của ta, ta lại không muốn ngủ giường của hắn, chỉ có thể đến chen chúc với ngươi thôi.”
Thì ra, tối hôm qua Triệu Khách trở về đã thấy La Thanh nằm sấp trên bàn, bị rót rượu đến bất tỉnh nhân sự, trên dưới cả người là mùi rượu gay mũi.
Lão đầu kia lại đắc ý nằm trong phòng Triệu Khách, ngủ rất ngon.
Vốn Triệu Khách muốn đến phòng lão đầu tử tạm chấp nhận một đêm, kết quả mở cửa ra đã thấy trên cái ga giường bẩn thỉu của lão đầu tử còn dính đủ loại chất lỏng không rõ là gì.
Tuy ngoại trừ thời gian trong nhà bếp, Triệu Khách không đến mức mắc bệnh thích sạch sẽ, nhưng để hắn ngủ cái giường này, Triệu Khách thật sự không nằm nổi.
Vì vậy chỉ có thể đến phòng La Thanh chen chúc một đêm.
Về phần quần áo trên người La Thanh và mùi rượu này, đều bị Triệu Khách xử lý sạch sẽ.
Không còn cách nào, La Thanh uống say như chết, hắn không muốn nằm chung với một tửu quỷ, chỉ có thể thay quần áo cho hắn ta, thuận tay dùng Nhiếp nguyên thủ hút tất cả mùi rượu cồn trong cơ thể và trên người hắn ta đi.
Nếu không, e rằng bây giờ La Thanh vẫn chưa thể đứng dậy từ trên giường.
Bị La Thanh giày vò như thế, Triệu Khách cũng không còn buồn ngủ nữa, sau khi đứng dậy từ trên giường, chỉ thấy lão đầu tử đã ngồi ở bên ngoài, bắt đầu bận rộn rồi.
Đêm nay phải làm tiệc rượu, mấy chiếc nồi sắt lớn đã được lau rửa sáng như mới.
Đống củi được xếp gọn ở một bên, mặc dù bây giờ khuyến khích dùng khí ga nhưng khí ga thiếu lửa, cuối cùng vẫn kém hương vị khi nấu bằng củi.
“Dậy rồi à!”
Lão đầu tử quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Khách, tinh thần sáng láng căn bản không giống người uống hết mấy bình rượu trắng vào tối hôm qua, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Triệu Khách biết rõ tửu lượng của lão đầu tử, chút rượu này căn bản không tính là gì với hắn ta.
Đi lên trước đã thấy trên tay lão đầu tử ôm một chậu gỗ lớn.
Trong chậu này là nước bùn đen như mực, đủ loại đồ gia vị bị lão đầu tử rải vào trong nước bùn, sau khi giết gà lại móc sạch nội tạng, ngay cả lông gà còn chưa nhổ đã bị đống nước bùn này vo thành một quả bóng bùn.
Triệu Khách thấy thế, khóe miệng giật một cái, nói thầm: “Đây đúng là lấy của dân dùng cho dân.”
Lão đầu tử ở nơi này nhiều năm, kỳ cọ tắm rửa xoa được nhiều bùn như vậy, e rằng sẽ dùng hết trong hôm nay.
“Ngơ ngác cái gì, còn không giúp một tay đi.”
Thấy Triệu Khách không động đậy, lão đầu tử quay lại tức giận nói.
Thấy thế, Triệu Khách đành phải ngoan ngoãn nghe lời, như Triệu Khách sẽ không chạm đến con gà mà lão đầu tử đang làm.
Triệu Khách không làm, tất nhiên phần việc khổ sai này sẽ rơi vào tay tam sư đệ La Thanh.
Triệu Khách nhìn rau xanh và thịt đã được chuẩn bị xong, nhíu mày vén tay áo lên, bắt đầu bận rộn.
Ở một bên khác của hiện trường phá dỡ, lúc này dây cảnh giới đã bị kéo lên.
Người phụ trách đội phá dỡ cũng bị khống chế, đưa khỏi hiện trường.
Nghe nói lúc đội trưởng đội phá dỡ bị đưa đi còn điên cuồng la hét, nói tối qua gặp quỷ.
Là quỷ đẩy ngã nhà, mới đập chết nhiều người như vậy.