Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 453 - Chương 453. Tài Dùng Dao Xuất Sắc (2)

Chương 453. Tài dùng dao xuất sắc (2) Chương 453. Tài dùng dao xuất sắc (2)

Trong chủ nghĩa duy vật, thời đại này còn không cho động vật thành tinh, tất nhiên chuyện hoang đường thế này sẽ khiến người ta khịt mũi coi thường.

Sau khi chuyện này được đưa tin, càng dẫn tới rất nhiều người gọi là “chuyên gia” cùng đủ loại trang web nổi tiếng dẫn dắt thông tin.

Đơn giản là đội thi công vi phạm quy tắc làm việc, dẫn đến việc xảy ra sự cố trong lúc thao tác, hãy xem xét kỹ hơn.

Ngoại trừ những bài viết công chúng trên Weibo, các bài đăng khác đều dựa trên kinh nghiệm, những người được gọi là chuyên gia cũng không biết nhảy ra từ chỗ nào.

So sánh với dư luận trên mạng, cùng đủ loại bình luận mắng chửi nhà thầu vô lương tâm.

Đối với dân bản xứ, lại có những luồng ý kiến khác.

Bởi vì chẳng mấy chốc đã đào được một thứ từ dưới đống đổ nát.

Đó là một cái vạc rượu lớn đen như mực, vạc rượu đen nhánh tỏa sáng, trông là thứ đến từ triều đại xa xưa.

Vạc rượu bị hàn chết bằng sắt, không để lại chút khe hở nào.

Lá bùa dán xung quanh vạc rượu đã bị rách.

Không ai biết thứ này là gì, nhưng đội thi công muốn dùng cần cẩu để cẩu thứ này đi, phải buộc quanh thứ này trước, cũng không biết sợi dây thừng không buộc chặt, hay thân vạc quá trơn.

Cần cẩu vừa nhấc được một nửa đã rơi xuống, cạch một tiếng vỡ nát.

Chất lỏng màu nhũ bạc rất sền sệt, chảy ra từng chút một theo khe nứt.

Ánh mắt trời chiếu xuống tản ra một mùi hôi thối, khiến đám người vây xem xung quanh suýt nữa nôn ra hết bữa cơm tối qua.

Trong vạc là một đống hài cốt, cũng không biết có phải là xương người hay không.

Có lẽ thứ này đã bị ngâm trong chất lỏng quá lâu, vừa chạm một cái đã hoàn toàn mềm nát.

Sau khi một vài chuyên gia chạy tới, cũng giữ khí như bưng chuyện này.

Sau khi bàn bạc đã đốt xương cốt ngay tại chỗ, cái vạc được rửa sạch sẽ đưa đến bảo tàng, cứ ném vào kho trước rồi nghiên cứu sau.

Dù sao đây chỉ vô tình đào được, phía dưới cũng không có một huyệt vương hầu, di chỉ địa cung gì đó.

Vẫn cứ tiếp tục phá dỡ, người phụ trách đổi thành người khác, lại tiếp tục bắt đầu công trình.

Đám người xem trò hay ở ven đường cũng giải tán, nhưng có một vài lão nhân vẫn vừa đi vừa bàn tán.

“Ôi, theo ý ta, chuyện tối qua không hề đơn giản.”

“Còn không phải sao, trước kia nhà cửa vẫn không yên ổn, đến khi có người vào ở, kết quả một năm sau đã thua lỗ hết vốn liếng, hai nam nhân trong nhà đều chết sạch.”

“Chắc chắn trong cái vạc kia đặt thứ gì đó bẩn thỉu, chúng ta đừng lằng nhằng nữa, nhanh chóng nhận tiền bồi thường rồi chuyển đi thôi.”

Một số người cảm thấy sợ hãi dứt khoát không làm hộ bị cưỡng chế di dời nữa, dự định rời đi sớm.

Cứ đi về phía trước, có người đột nhiên dừng chân, hếch mũi, khẽ ngửi không khí xung quanh.

“Thơm.”

Một mùi thơm không thể diễn tả được, càng ngửi càng thơm.

Vừa mới ngửi được mùi thơm này đã cảm thấy trong miệng mình chảy nước miếng.

“Nhà ai đó, đang nấu món gì vậy?”

Mọi người đã ở trên con đường này cả nửa đời người, không dám nói biết rõ đồ ăn nhà ai cho mấy thìa muối.

Nhưng trong lòng cũng biết đại khái, ví dụ như biết nàng dâu Vương thọt nhiệt tình hiếu khách, làm món cơm bào ngư có hương vị đỉnh cao.

Rất nhiều người ngửi mùi tìm đến cửa, nếm thử đều nói ăn ngon.

Đương nhiên bọn họ không ăn không, tuy nàng dâu Vương thọt nhiệt tình hiếu khách, lần nào cũng nói nhớ thường xuyên đến.

Nhưng là một hàng xóm tốt có tố chất và giáo dưỡng cơ bản, tất cả mọi người sẽ để lại hai ba trăm tệ tiền cơm.

Khụ khụ, hơi lạc đề rồi.

Trở lại chuyện chính, là láng giềng nhiều năm như vậy cũng không ngửi được mùi thơm như thế, dù là đồ ăn trong nhà hàng cũng không có mùi đó.

“Đồ ăn nhà ai lại thơm như vậy, đi xem một chút.”

Lần theo hương thơm đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã nghe được tiếng chặt thịt nhẹ nhàng nhanh chóng.

“Đây không phải nhà Nhị ma tử sao?”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy trong sân có bốn nồi sắt lớn đặt ở trên lò lửa mới dựng.

Củi lửa đốt phía dưới vang lên tiếng “tanh tách”, theo đó là một sợi khói xanh lượn lờ, trong bốn chiếc nồi lớn tản ra hương thơm dày đặc.

“Cạch cạch cạch.”

Mọi người nhìn theo tiếng động nhẹ nhàng mạnh mẽ, chỉ thấy hai tay Triệu Khách cầm dao thái, lưỡi dao nhanh chóng cắt xuống.

Chỉ thấy chặt một dao xuống miếng thịt thăn to như vậy, mũi dao vẩy ra, cả cục xương bị loại bỏ hoàn chỉnh không thiếu sót.

Tài dùng dao nhẹ nhàng, kỹ xảo xinh đẹp không có chút dư thừa nào.

Lại có sự tự nhiên nước chảy mây trôi, dường như có ma lực gì đó khiến cả đám người đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm.

Triệu Khách dùng mũi dao nhẹ nhàng đánh vảy một con cá tươi.

Sống dao lướt nhẹ qua thân cá, chỉ nghe thôi cũng khiến tinh thần người ta bình tĩnh theo.

Sau khi tìm thấy từng cây xương cá, chỉ thấy nó nhẹ nhàng bắn ra từ trong thịt cá.

Từng cây xương cá trong suốt sáng long lanh, rất nhiều người không ngờ có thể lọc xương như vậy.

Lưỡi dao nhẹ nhàng lướt trên miếng thịt cá non mềm một vòng, một miếng thịt cá mỏng như cánh ve bị Triệu Khách nhấc lên, gần như trong suốt ở dưới ánh mặt trời.

“Tốt.”

Không biết là người nào hô lên, khiến đám người bên ngoài đều hô tốt.

Bình Luận (0)
Comment