Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 454 - Chương 454. Chênh Lệch

Chương 454. Chênh lệch Chương 454. Chênh lệch

“Hừ, tốt cái rắm, nhìn ngươi lãng phí nhiều dao như vậy, đợi chút nữa lão đầu tử đi ra, còn không mắng chết ngươi.”

La Thanh tỏ ra không phục, nhìn chằm chằm thùng rác sau lưng Triệu Khách, trong lòng thầm cười trộm.

So sánh với tài dùng dao xuất sắc của Triệu Khách, La Thanh ngồi xổm trong góc tường yên lặng cúi đầu, dựa theo lão đầu tử dặn dò, dùng tay pha trộn số nước bùn sền sệt kia.

Trên tay, trên mặt đen thui, so sánh với Triệu Khách, tất nhiên là sự đối xử cách biệt một trời một vực.

Một bàn tay lớn vỗ vào sau lưng hắn ta, chỉ nghe giọng nói thô kệch mạnh mẽ của lão đầu tử hét lên: “Đừng lười biếng, tiếp tục trộn bùn đi, so sánh với sư huynh của ngươi, ngươi chỉ có thể trộn bùn thôi.”

“Ta… Ta không phục!”

La Thanh bĩu môi nhìn Triệu Khách được rất nhiều người khen ngợi, tuy hắn ta bị đánh từ nhỏ đến lớn nhưng ngoại trừ đại sư huynh, hắn ta thật sự chưa từng phục Triệu Khách.

Ách… Đánh đến phục thì không tính.

Lão đầu tử híp mắt, nhìn vẻ mặt không phục của La Thanh, đưa tay vỗ vai La Thanh.

Có lẽ tuổi tác đã lớn rồi, dù lão đầu tử nói vậy nhưng vẫn thương đứa nhỏ nhất, nếu lúc trước Triệu Khách nói lời thế này, không thể thiếu một trận đòn.

Nhưng đối với La Thanh, lão đầu tử chỉ mỉm cười, dứt khoát ngồi xuống vỗ vai La Thanh, đôi mắt đen trắng rõ ràng kia nhìn về phía con dao trong tay Triệu Khách, nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, trên khuôn mặt đầy đặn hồng hào kia lại xuất hiện mấy nếp nhăn.

“Bàn về thiên phú, trong ba người các ngươi, đại sư huynh của ngươi có thiên phú tốt nhất, học cái gì cũng nhanh, hơn nữa có nghị lực kiên định. Thằng nhóc nhà ngươi linh hoạt nhất, đã gặp là không quên được, suy một ra ba, hiểu rõ cách thay đổi.”

Nghe lần đầu tiên lão đầu tử khen mình, trong lòng La Thanh cũng đắc ý.

Nhưng lão đầu tử lập tức chỉ Triệu Khách, lắc đầu nói: “Nhưng bàn về tâm, hai người các ngươi cộng lại cũng không bằng hắn, mọi thứ đều cần thiên phú, cần nghị lực, nhưng đấu đến cuối cùng lại so tâm.”

Lão đầu tử nói xong, ánh mắt nặng nề nhìn Triệu Khách xoay dao, cầm ngược con dao thái loại bỏ tuyến tanh trên thân cá, trong cách làm đơn giản lại có vẻ sảng khoái khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Lưỡi dao không chỉ nhẹ nhàng, chuẩn xác, vào thời điểm mấu chốt khi xử lý cá, Triệu Khách vẫn rất tự nhiên giảm tốc độ để người xung quanh nhìn rõ, dường như luôn có thể thu hút sự chú ý của người xung quanh.

Có lẽ ngươi sẽ hỏi so tài nấu nướng, ă ngon là được rồi, vì sao còn phải quan tâm ánh mắt người khác.

Thật ra ăn ngon chỉ là một phần, đại sư thật sự làm ra hương vị đồ ăn chỉ là một mặt, năng lực thay đổi tâm trạng người ta cũng là một mặt.

Nhìn đám quần chúng vây xem xung quanh, ánh mắt nhìn chằm chằm tay Triệu Khách, tâm trạng cũng trở nên thả lỏng.

Ở trên mặt tâm lý, những người này sẽ thiên vị Triệu Khách, thậm chí lúc bọn họ nếm thử hương vị, thường vì Triệu Khách mang đến tâm trạng vui vẻ cho bọn họ, mà lựa chọn Triệu Khách.

Nhỡ kỹ, năm đó hắn ta dẫn theo ba thằng nhãi ranh này đến Nhật Bản thăm hỏi một vị Thiên phụ la đại sư, phát hiện mỗi ngày đại sư chỉ tiếp đón mấy vị khách, lúc làm đồ ăn thường xuyên nói chuyện với thực khách.

Hơn nữa, thường chỉ cần mấy câu đã có thể chuẩn xác bắt được điểm G của thực khách, cuối cùng đồ ăn chưa lên bàn, thực khách đã cảm thấy thoải mái.

Đây chính là dùng tâm, nhưng trong ba đồ đệ, chỉ có Triệu Khách hiểu được điểm này.

Lão đầu tử nhớ lại lúc trước, hắn ta cũng từng nhắc nhở bọn họ, nhưng chỉ có Triệu Khách chạy đến hỏi hắn ta.

Cho nên, làm đầu bếp đến trình độ này, lại dụng tâm đến thế, có thể thấy Triệu Khách cũng tốn nhiều công sức.

Mới rời khỏi hắn ta mấy năm, thằng nhóc này đã tiến bộ, khiến lão đầu tử hơi thay đổi cách nhìn, có lẽ đây là kết quả khi dụng tâm.

“Hừ, kỹ nữ tâm cơ!”

La Thanh khinh thường lời nhắc nhở của lão đầu tử, thấy thế, lão đầu tử cũng chỉ lắc đầu, biết nên cho tiểu tử này một đả kích, chỉ vào chén xương cá lộn xộn trong tay Triệu Khách, nói: “Cho ngươi ba mươi phút, ngươi có thể loại bỏ xương của con cá kia không?”

“Hừ, ngài đang khinh thường ta, còn ba mươi phút, ba phút là đủ.”

La Thanh giật khóe môi, cảm giác hôm nay lão đầu tử không bình thường, sao lại hỏi ra một câu hỏi sai lầm như thế.

Nhưng tiếp theo lão đầu tử lại nói một câu khiến La Thanh trợn tròn mắt.

Chỉ thấy lão đầu tử cầm bầu rượu bằng bạc của mình, sau khi uống một ngụm rượu mạnh, mới nói: “Vậy ngươi có thể ghép lại số xương cá kia trong vòng ba mươi phút không?”

“Ghép lại??”

Thậm chí La Thanh còn nghi ngờ mình có nghe nhầm không, đã lấy ra sạch sẽ rồi, ai còn quan tâm số xương cá kia nữa? Huống chi phải loại bỏ xương cá, tại sao phải ghép lại?

Ngay lúc La Thanh cảm thấy nghi ngờ, đột nhiên hiểu rõ điều gì đó, trợn mắt nhìn đống xương cá trong cái bát của Triệu Khách, ngạc nhiên nói: “Ý ngài là, hắn còn biết ghép lại xương cá??”

Dường như đã chấp nhận suy nghĩ của La Thanh.

Bình Luận (0)
Comment