Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 466 - Chương 466. Đầu Người

Chương 466. Đầu người Chương 466. Đầu người

“Không được, đại ca ta mà biết thì xong đời, ta phải trốn đi, phải trốn đi!”

Biết rõ lão Vương là người tính tình nóng nảy, nếu bị gặp được, hôm nay hắn ta còn sống để đi ra ngoài hay không cũng là một ẩn số.

Nghĩ vậy, nam nhân trung niên nhanh chóng đứng lên, ánh mắt nhìn quanh, trực tiếp kéo quần lên, hoảng hốt chạy bừa vào phòng thiếu phụ.

“Này…”

Thiếu phụ gọi hắn ta lại nhưng nam nhân trung niên chạy quá nhanh, vừa vào cửa đã đóng cửa phòng.

Nhưng hắn ta đi vào mới nhận ra hắn ta không nên trốn vào căn phòng này.

Đây là phòng ngủ chính, nếu đại ca về thật, hắn ta muốn chạy trốn cũng đừng hòng trốn được, nhưng đến lúc này rồi hắn ta cũng không có can đảm đi ra, lúc này không nhịn được nhìn về phía cái giường kia.

Bước nhanh đến bên giường, vốn định trốn dưới gầm giường nhưng đối với cơ thể cồng kềnh của hắn ta mà nói, hình như vị trí phía dưới hơi nhỏ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nam nhân trung niên nhìn về phía tủ quần áo bên trái, ánh mắt sáng lên, bước nhanh về phía trước, mở tủ quần áo ra.

Tủ quần áo bị mở ra, chỉ thấy Triệu Khách và nam nhân trung niên bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng…

“Ha ha, ta nói ta chỉ đi ngang qua, chắc ngươi không tin nhỉ.”

Khóe miệng Triệu Khách giật giật, hình như hắn cũng không tin lý do này lắm.

Nam nhân trung niên nhìn Triệu Khách từ trên xuống dưới, khuôn mặt đen xì khẽ mắng: “Phì, thứ ăn cây táo rào cây sung.”

Nhưng lúc này nam nhân trung niên cũng không quan tâm nhiều như vậy, đẩy Triệu Khách sang bên cạnh lấy chỗ trống, trực tiếp chui vào trong ngăn tủ.

Trong chốc lát, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Nam nhân trung niên nghĩ chị dâu lại giấu hắn ta thông đồng với nam nhân khác, còn thông đồng đến trong nhà, trong lòng không nhịn được cảm thấy xấu hổ.

Nếu đổi lại là ngày xưa, hắn ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng bây giờ hắn ta đã đặt mông còn chưa lau khô cứt, chỉ có thể cứng rắn nuốt cơn giận này xuống.

Nhưng cũng không thể bỏ qua chuyện này như vậy, hắn ta đã bắt được nhược điểm của tiện nhân kia, tiếp theo… Hắc hắc hắc.

Nghĩ đến đây, khóe miệng nam nhân trung niên hơi nhếch lên, trong lúc lơ đãng nhếch môi cười, quay sang nhìn Triệu Khách.

Ngay lúc thấy Triệu Khách đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta, quan sát từ trên xuống dưới, không biết vì sao bị ánh mắt người thanh niên này nhìn chằm chằm luôn khiến trong lòng người trung niên run rẩy.

“Không phải người đưa thư? Hay…”

Hoàng kim đồng trên mắt trái Triệu Khách lóe lên một vòng sáng, người trung niên này cho Triệu Khách cảm giác rất trực tiếp, đó là bỉ ổi, giả vờ đứng đắn và… Kém cỏi.

Ngoại trừ cái đó ra, Triệu Khách cũng không nhìn ra cái gì nữa, tám chín phần mười đối phương là một người bình thường, nhưng trong số người đưa thư, số lượng cao thủ ngụy trang cấp bậc ảnh đế kia không hề ít, Triệu Khách cũng không dám chắc chắn hắn ta có phải người đưa thư không.

Nhưng tìm cách xác nhận lại rất đơn giản.

Triệu Khách khẽ động ngón tay, một thanh phi đao nằm trên tay Triệu Khách, chỉ thấy Triệu Khách bắt đầu nhẹ nhàng xê dịch cơ thể, lùi ra sau từng chút một, lùi đền sau lưng nam nhân.

“Lão bá…”

Lúc này, bên ngoài vang lên giọng thiếu phụ, nhưng Triệu Khách và người trung niên đều không nhịn được ngước mắt lên.

“Không được, ta phải nhanh ra xem!”

Lúc này, chỉ thấy người trung niên muốn đẩy tủ quần áo ra, có lẽ ngồi ở trong tủ treo quần áo thời gian quá dài khiến tay chân của hắn ta trở nên hơi cứng đờ, vì vậy vừa đẩy cửa tủ quần áo ra, thân thể đã mất khống chế ngã ra ngoài.

“Không tốt!”

Triệu Khách nhận ra thời điểm không đúng, đưa tay ra kéo đã không còn kịp rồi.

Chỉ nghe một tiếng “rầm” thật lớn vang lên.

Tiếng động rất lớn, đừng nói Triệu Khách, e rằng đứng ngoài cửa trong phòng khách tuyệt đối cũng nghe được tiếng động.

Người trung niên thay đổi sắc mặt, cả người cứng đờ không nhịn được ngừng thở, nằm sấp trên mặt đất không dám nhúc nhích, mồ hôi hột lớn khoảng hạt đậu lăn xuống theo mặt hắn ta.

Nhưng lúc này bên ngoài không có chút tiếng động nào hết.

“Lôi Mẫu!”

Triệu Khách thầm gọi Lôi Mẫu ở trong lòng để nàng nghe tiếng động bên ngoài, nhưng Lôi Mẫu trả lời là bên ngoài không có tiếng động gì hết, dường như trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.

Yên tĩnh đến mức hoàn toàn không có tiếng động, chẳng những không làm Triệu Khách và người trung niên yên tâm hơn, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy lo lắng.

Ngay lúc này, nam nhân trung niên quay đầu lại, đột nhiên đôi mắt hắn ta trợn tròn, vẻ hồng hào như bị rút sạch trong tích tắc, da thịt trở nên trắng bệch: “A!!!”

Tay chân điên cuồng đưa lên vung vẩy xung quanh, sau khi chịu kích thích lại mất khống chế run rẩy, chỉ có tiếng hét chói tai tan nát cõi lòng là suy nghĩ chân thật nhất của hắn ta.

“Im miệng!”

Triệu Khách đạp một chân tới, lúc này hắn đã nhận ra người trung niên này là một người bình thường.

Một chân đá văng hắn ta ra, chỉ thấy hắn ta co người ngồi xổm trong góc tường, vẻ mặt hoang mang lo sợ, mùi hôi thối dưới mông lập tức tràn ngập trong phòng.

Lúc này Triệu Khách cũng không quan tâm xử lý hắn ta, cúi đầu nhìn dưới giường.

Chỉ thấy khuôn mặt dưới gầm giường đang trợn to mắt, lạnh băng nhìn chằm chằm vào hắn.

“Là hắn!”

Bình Luận (0)
Comment