Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 470 - Chương 470. Camera (2)

Chương 470. Camera (2) Chương 470. Camera (2)

Chỉ với miếng tỏi này, Tống Chá lại ăn thêm mấy miếng sủi cảo, cuối cùng ợ một cái, vỗ bụng nằm xuống ghế sofa: “Huynh đệ, ngươi nói xem đây là thù hận lớn đến mức nào chứ, tuy dáng vẻ thê tử chủ nhà hơi lẳng lơ, nhưng nói thật ra cũng rất đáng tiếc.”

Triệu Khách bày tỏ sự đồng ý sâu sắc với câu nói này, nhưng chỉ đồng ý với nửa câu đầu, nàng thật sự rất lẳng lơ.

“Nấc! Ta cảm thấy vụ án này sẽ nhanh chóng có kết quả, dù sao trong tòa nhà cũng có camera.”

Triệu Khách còn đang ở trong nhà bếp rửa bát, lúc nghe câu này ngón tay siết chặt, đĩa sứ trên tay “cạch” một cái vỡ ra một cái khe.

“Có camera?”

Triệu Khách quay đầu, nhìn Tống Chá.

Trước đó hắn lên lầu còn cố ý nhìn quanh, không hề phát hiện có camera.

“Đúng vậy, đã lắp từ rất lâu rồi, nhưng sau này bên bất động sản chuyển đi, đã đổi camera rồi, không phải loại giám sát thời gian thực, mà là loại lưu trữ tuần hoàn, nhiều nhất chỉ lưu trữ được bảy ngày.”

Tống Chá nói ra như có điều suy nghĩ.

Chỉ thấy Triệu Khách nghe vậy lại đặt chiếc đĩa trong tay xuống bàn ăn, đi đến trước mặt Tống Chá, cười nói: “Ta chưa từng nghe thấy, sao ngươi biết rõ như vậy?”

“Ta lắp đặt mà, lúc ấy bên bất động sản đổi camera trước khi chuyển đi, cần có người đục lỗ ngoài tường, tất cả việc lắp đặt, đi dây đều do ta làm, ngươi mới đến đương nhiên không rõ, camera rất nhỏ, đều đặt trong góc tường bên trái hành lang, ngươi không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra.”

Nghe Tống Chá nói năng khoác lác như vậy, vẻ mặt Triệu Khách thoải mái nhưng trong lòng lại căng thẳng, nếu thật sự có camera, đây không phải là chuyện tốt với hắn.

Tuy lúc Triệu Khách rời đi đã dùng Nhiếp nguyên thủ xóa tất cả dấu vết của mình ở trong phòng, nhưng nếu có camera ghi lại hình ảnh hắn đi vào căn phòng đó, đến khi lộ ra hắn thật sự là bùn đất rơi vào đũng quần, có tám cái miệng cũng đừng mong giải thích rõ ràng.

“Vậy thiết bị lưu trữ dữ liệu của đống camera này đang ở đâu? Ở chỗ bất động sản hay…”

Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía Tống Chá, trong đôi mắt lóe lên một vòng ánh sáng tối.

Tống Chá ngẩng đầu nhìn sang, vẻ mặt dần trở nên ngây ngốc, lắc đầu nói: “Ở trong một căn phòng nhỏ trên mái nhà, sau khi bên bất động sản chuyển đi lo lắng sẽ gây ra một mối nguy hiểm trên mặt an toàn, vì vậy đã dùng sắt niêm phong cánh cửa đi lên mái nhà, có lẽ bây giờ không có bao nhiêu người còn nhớ chuyện này, ta đang nghĩ có nên đi báo cáo hay không.”

Tống Chá nói xong, chỉ thấy sắc mặt Triệu Khách lạnh lùng, nói: “Ngươi ăn tiếp đi, ăn xong thì quên cuộc nói chuyện vừa rồi, quay về phòng mình.”

Triệu Khách nói xong đứng lên, vội vàng muốn đi ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng đã thấy cảnh sát đến từng nhà hỏi thăm.

Thấy thế, Triệu Khách quay đầu lại nhìn túi rác trước cửa, thuận tay cầm túi rác đi ra ngoài.

Thấy Triệu Khách đi tới, hai tên cảnh sát kia đều nhìn về phía Triệu Khách, nhưng sau khi thấy Triệu Khách cầm một túi rác trong tay cũng không để ý nữa, tuy tiểu khu bị phong tỏa nhưng cũng không hạn chế vấn đề đi lại, chỉ tạm thời không thể ra vào mà thôi.

Chỉ thấy Triệu Khách đi đến cầu thang ở trong góc, sau khi thuận tay ném túi rác vào thùng rác, ánh mắt nhìn thoáng qua phương hướng mà Tống Chá đã nói. Hắn thật sự thấy phía trên đường ống nước ở góc tường có một chiếc camera không đáng chú ý, nó rất nhỏ không khác gì đầu bút bi, nếu không phải Tống Chá nhắc nhở, chưa chắc hắn đã phát hiện ra.

“Đáng chết!”

Triệu Khách thở sâu, nhân lúc không ai chú ý, nghiêng người đi vào lối phòng cháy, bước nhanh lên lầu.

Dựa theo lời nói của Tống Chá, sau khi tiểu khu đổi chủ mấy lần có rất ít người biết sự tồn tại của camera, cho dù cảnh sát biết nhưng trong chốc lát cũng không tìm được thiết bị lưu trữ, hơn nữa cửa lên mái nhà đã bị song sắt hàn chết, phải tốn thời gian mở ra.

Nếu hắn dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra thiết bị lưu trữ trước cảnh sát, lấy được thiết bị lưu trữ trước một bước, đến lúc đó hắn cũng có thể biết ai đang đứng ngoài cửa nhìn trộm hắn.

Triệu Khách ở tầng tám, chỉ mười mấy bậc thang căn bản không tính là gì với Triệu Khách.

Nhưng chờ đến khi Triệu Khách chạy lên tầng mười lại dừng bước, chỉ nghe trên lầu có tiếng cảnh sát đi lại, dựa vào thị giác của Lôi Mẫu, Triệu Khách có thể thấy rõ bốn năm tên cảnh sát đang ngồi hút thuốc cạnh cửa lối phòng cháy.

Hắn muốn đi qua nơi đó, hiển nhiên không đi được.

Không đi được đường này, Triệu Khách chỉ có thể đổi con đường khác, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, khoảng cách đến mái nhà ở tầng mười hai cũng không bao xa, cộng thêm bây giờ trời đã tối đen, bên ngoài không có ai chú ý đến hắn.

Nghĩ đến đây, Triệu Khách xoay người trèo ra khỏi cửa sổ, ném phi đao trên tay ra, vạch ra một đường vòng cung ở giữa không trung, nó bay vụt qua cắm vào một cái khe không đáng chú ý ở trên mái nhà, lập tức kéo một phát chỉ thấy mấy sợi tơ gần như không thấy được bị Triệu Khách kéo căng ra, đây là năng lực đặc thù của “Tri chu độc đại”, tơ đao.

Lấy sự dẻo dai của tơ đao đủ chịu được trọng lượng của hắn, chắc chắn không có vấn đề gì.

“Hóa cáo!”

Bình Luận (0)
Comment