Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 469 - Chương 469. Camera

Chương 469. Camera Chương 469. Camera

Triệu Khách để ý bảng số cửa phòng mà nàng đi ra, hơi nhíu mày, nói: “Không biết, ta cũng vừa rời khỏi phòng, nhưng tình hình ồn ào như vậy chắc đã xảy ra việc lớn.”

“A Di Đà Phật, chỉ mong mọi người bình an.”

Lão thái thái chắp tay trước ngực, đặt tay trước ngực mình niệm một câu phù hộ.

Chẳng mấy chốc có người đi xuống từ trên lầu, vẻ mặt hoảng hốt, thấy Triệu Khách và lão thái hơi bĩu môi, lo lắng nói: “Xảy ra chuyện lớn, cả nhà chủ nhà chết sạch.”

Người tới trông hơn bốn mươi tuổi, tóc rối bời, quần áo trên người còn loang lổ vết sơn, dép cao su mềm màu xanh quân đội, Triệu Khách chú ý đến tay hắn ta rất thô ráp, da tay bị mài ra một tầng da đen thật dày, thoạt nhìn giống như vảy cá.

Bàn tay thế này thường làm việc trong công trường lâu ngày, loại công việc như bện sợi thép, treo khung thép đủ loại.

Cẩn thận quan sát đối phương một chút, Triệu Khách không nhìn hắn ta nữa, ít nhất Triệu Khách cảm thấy hung thủ không thể là hắn ta, hắn đã tự trải qua quá trình hung thủ giết người, rất quỷ dị, rất tà môn.

Người có thủ đoạn như vậy tuyệt đối không thể làm công trên công trường.

“Tiểu Tống, ngươi đừng lừa ta?”

Lão thái thái nghe vậy không nhịn được giật mình.

Nam nhân được gọi là Tiểu Tống nói chắc chắn: “Thật, ta tận mắt thấy, mụ lẳng lơ… Chính là thê tử chủ nhà chết rất thảm, bị chia thành tám miếng. Nghe cảnh sát nói, chủ nhà cũng chết nhưng không nói chết như thế nào, dù sao ta đứng bên ngoài thấy khiêng ra bốn xác chết. Bên trong còn có một người mà ta quen, là họ hàng của chủ nhà, tên là gì nhỉ, ta quên mất rồi, dù sao cũng là bán bảo hiểm. Ôi chao, lúc nhấc ra cả tấm vải trắng cũng đỏ thẫm, nghe nói thịt trên người bị chà xát một lượt, ta đã nói mà, bảo hiểm đều là đồ lừa đảo, nếu không sao hắn chết thảm như vậy.”

Tống Chá nói câu cuối cùng, bản thân cũng cảm thấy buồn nôn, há miệng đỡ tường nôn khan, không hề hay biết một câu cuối cùng của hắn ta lại mắng cả Triệu Khách.

Lão thái thái nghe vậy khuôn mặt cũng tái nhợt, vội vàng xua tay nói: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta trở về nghỉ ngơi.”

Chỉ thấy Tống Chá nôn khan một lúc cũng không nôn ra thứ gì, ngược lại cái bụng kêu lên ùng ục ục, nhìn phía dưới tiểu khu bị phong tỏa, hắn ta nhăn mặt nói: “Lần này không đi ra được, trong nhà ta cũng không mua sẵn thứ gì, ôi, chỉ có thể đói bụng.”

Triệu Khách nghe vậy hơi nhếch khóe môi, lấy ra một túi nhựa đựng thịt từ sau lưng, cười nói: “Hôm nay ta mua chút thịt định ăn sủi cảo, ngươi cũng đến đi.”

“Ùng ục ục.”

Mở nắp nồi lên, một luồng khí nóng phun ra từ trong nồi, chỉ thấy từng viên sủi cảo hình dáng nguyên bảo năm màu được Triệu Khách đặt vào trong đĩa.

Đang là ngày hè, dù trời đã nhá nhem tối nhưng không khí khô nóng vẫn khiến người ta cảm thấy nôn nóng.

Nhưng dù vậy, Tống Chá ngồi trong phòng lại ăn say sưa ngon lành, mặc dù hắn ta đã đi theo công trường vào nam ra bắc, cũng ăn rất nhiều đặc sản các nơi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta ăn món sủi cảo năm màu này.

Sự mới lạ không chỉ ở màu sắc, còn có hương vị sủi cảo.

Phần nhân thịt nạc mỡ đan xen được băm nhuyễn, bên trong có cho thêm chút bì đông lạnh, sau khi làm nóng bì đông lạnh sẽ tan ra biến thành canh loãng, càng tăng độ ngon cho sủi cảo.

Ăn một miếng, thịt càng nhai càng thơm, đặc biệt là da sủi cảo vừa mỏng vừa dai, sau khi viên nguyên bảo tròn vo được đun sôi, càng có vẻ tinh xảo đáng yêu.

Dầu ớt đỏ tươi cộng thêm giấm trắng và một thìa xì dầu, phối hợp với tương đậu cà vỏ không biết Lý Phong lấy từ đâu ra, cảm giác hòa quyện vào nhau, thoải mái đến mức hô to, ăn hai bát lớn cũng không cảm thấy đủ.

“Không nhận ra tố chất tâm lý của Tống ca rất mạnh, hiện tại ta lại ăn không nổi nữa.”

Chỉ thấy Triệu Khách đi ra từ phòng bếp, trên tay còn cầm một bát sủi cảo đưa cho Tống Chá.

Tống Chá cũng không khách sáo, dù đây đã là bát thứ ba nhưng bọn họ làm công việc tốn thể lực, ăn nhiều hơn người bình thường.

Hơn nữa, hắn ta cũng đói bụng thật, cầm bát sủi cảo bắt đầu nhét vào trong miệng.

Ăn hai cái còn chưa nuốt xuống, Tống Chá đã cầm đũa chỉ vào Triệu Khách, miệng nhai nhồm nhoàm nói không rõ: “Huynh đệ, không phải ta nói ngươi đâu, ta mới kể cho ngươi mà ngươi đã ăn không nổi nữa, thật ra ta cũng không thấy gì, lúc ấy hiện trường vô cùng hỗn loạn, ta cũng chỉ nhìn thấy…”

Tống Chá nói đến đây không nhịn được dừng lại, sau khi nuốt miếng sủi cảo vô cùng thơm ngon trong miệng xuống, mới nói: “Ta nhìn thấy xác chết bị khiêng ra ngoài, bên ngoài còn phủ một lớp vải trắng, chẳng nhìn thấy cái gì hết, có gì mà ta không nuốt được chứ.”

Nói xong, đôi mắt tam giác của Tống Chá đánh giá cơ thể nhỏ bé của Triệu Khách, không nhịn đươnc khuyên: “Huynh đệ, nghe ca ca khuyên một câu, người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói đến hoảng, món sủi cảo này của ngươi ăn rất ngon, cái đó… Lại thêm một nhánh tỏi nữa.”

“Ha ha.”

Triệu Khách gật đầu, lại đi vào phòng bếp lấy một nhánh tỏi cho Tống Chá.

Bình Luận (0)
Comment