“Ôi, người trẻ tuổi thời nay, sao lại không biết yêu quý thân thể như thế chứ, cầm một cái bánh bao cũng không ăn.”
Lão đạo nói xong, tiện tay cầm bánh bao lên nhét vào trong miệng mình, bắt đầu ăn say sưa ngon lành.
“Đinh!”
Cửa thang máy mở ra, một luồng gió mát không biết thổi đến từ nơi nào khiến Trương Hải Căn không nhịn được run rẩy, hai tay ôm bả vai, xoa hai lần nói: “Mả mẹ nó, sao tầng này lại lạnh như vậy, còn lạnh hơn cả lúc bật điều hòa.”
Lúc Trương Hải Căn nói lời này muốn đi lên phía trước, lại bị Triệu Khách kéo lại.
Chỉ thấy Triệu Khách không hề động đậy mà dựa vào thị giác của Lôi Mẫu, kiểm tra xung quanh hành lang.
Đây là tầng mười, chỉ cách căn phòng của chủ nhà đúng một tầng, nhưng Triệu Khách chú ý đến bầu không khí ở tầng này còn lạnh hơn tầng 11.
Nhớ đến lần đầu tiên hắn đến tầng 11, một cơn gió lạnh thổi qua, cảm giác lạnh băng ấy khiến Triệu Khách cảm thấy không đúng.
Nhưng không ngờ nhiệt độ ở tầng 10 lại còn lạnh hơn tầng 11, đây còn là mùa hè.
Bầu không khí lạnh đến mức này rõ ràng không bình thường.
Xác định trên hành lang không có người, Hoàng kim đồng trong mắt trái của Triệu Khách hiện lên mấy tia sáng vàng, sau khi kích hoạt năng lực Nhìn rõ, Triệu Khách lại nhìn lên.
Lúc này mới thấy trong không khí xung quanh tràn ngập một luồng sương đen.
Thế nhưng sương đen rất mỏng manh, còn đang tản ra từng chút một.
Cẩn thận dẫn Trương Hải Căn rời khỏi thang máy, đi về phía lối phòng cháy ở bên trái.
“Cạch…”
Nhẹ nhàng đẩy cửa lối phòng cháy ra một cái khe.
Chỉ thấy một cơn gió lạnh thổi qua khe cửa, khiến cả người Trương Hải Căn run lẩy bẩy, không nhịn được nhảy mũi, chửi mắng: “Mả mẹ nó, không biết ta còn tưởng đang đi vào tủ lạnh đấy?”
Hành lang trước mắt đen như mực, đèn kích hoạt bằng giọng nói cũng bị vỡ, Triệu Khách đá mẩu thủy tinh trên mặt đất, lại thấy sau cánh cửa còn có một cây gậy trúc.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cây gậy trúc, trong chốc lát Triệu Khách hơi nhíu mày, thầm gật đầu: “Đúng như dự đoán!”
Cây gậy trúc sạch sẽ, tuy hơi bụi bặm nhưng có lẽ mới bị vứt ở đây khoảng một hai ngày.
Lại nhìn bóng đèn bên trên rõ ràng bị người ta đập vỡ, nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Khách đã mơ hồ có phán đoán.
Hắn nhìn Trương Hải Căn, hai người đi về phía trước, đến ngã rẽ nối với tầng 11, Trương Hải Căn đột nhiên kéo tay Triệu Khách, chỉ xuống đất.
Triệu Khách nhìn xuống thấy trong góc tường có một nhúm bột màu trắng rất dày.
Sau khi dùng Nhiếp nguyên thủ lấy một nắm bột phấn, Triệu Khách đặt ở chóp mũi khẽ ngửi, quay sang nói với Trương Hải Căn: “Là tàn hương!”
“Tàn hương?”
Trương Hải Căn nghe vậy không nhịn được bắt đầu suy nghĩ sâu xa: “Trước đó xem trong video, người kia ôm một cái điện thờ, chẳng lẽ chạy đến nơi này dâng hương??”
Triệu Khách lắc đầu, chỉ những thứ này không nói được điều gì nhưng điều đầu tiên mà Triệu Khách nghĩ đến là Đông nam á rất thần bí, trước đó Quỷ bụng rắn tập kích hắn cũng xuất quỷ nhập thần, chưa biết chừng đây là một phương thức trong đó.
“Lão ca, sớm biết vậy nên gọi lão đạo kia đi theo, tuy thân phận đạo sĩ của con hàng này là dùng để ngụy trang, nhưng ta nghe nói phụ thân của hắn đúng là đạo sĩ, hoặc nhiều hoặc ít đều biết một chút.”
Trương Hải Căn bĩu môi, vốn tưởng sẽ có phát hiện kinh người gì, không ngờ chỉ có ngần ấy, trong lòng thấy hơi thất vọng.
Triệu Khách không để ý đến Trương Hải Căn đang bực tức, nắm một vốc tàn hương thu vào trong sách tem.
Hắn lập tức phủi tro bụi trên tay, nói: “Đi thôi!”
Mặc dù không có phát hiện lớn nhưng dù sao cũng có chút thu hoạch, tiếp theo còn phải điều tra việc liên quan đến chủ nhà, tin tưởng những cảnh sát này đã giúp hắn điều tra rõ ràng, nhân lúc trời còn chưa tối để Trương Hải Căn đến đồn cảnh sát một chuyến trộm một phần tư liệu, có lẽ cũng không phải việc khó.
Ngay lúc Triệu Khách xoay người muốn bước đi, cảm giác sau lưng nặng nề, quay lại nhìn thấy Trương Hải Căn đưa tay kéo góc áo của hắn, đứng tại chỗ không có hành động gì.
“Sao không đi?”
Triệu Khách vừa nói xong, lập tức cảm thấy không đúng, chỉ thấy đôi mắt Trương Hải Căn trợn lên, trên trán túa ra giọt mồ hôi lớn khoảng hạt đậu, lăn xuống theo khuôn mặt.
Tinh thần Triệu Khách căng thẳng, nhìn theo ánh mắt Trương Hải Căn, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng chờ đến khi Triệu Khách nhìn sang, trong lòng vẫn trầm xuống, hô hấp cứng lại.
Đấy là một khuôn mặt người, một khuôn mặt rất quỷ dị.
Một khuôn mặt vô cùng to lớn ở trên vách tường, miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, sống mũi dẹp, đó là một khuôn mặt trẻ sơ sinh lại bao trùm toàn bộ vách tường.
Quan trọng nhất là khuôn mặt này còn sống.
Mặt cự anh đang ngủ say, hai mắt nhắm chặt, đôi môi ấm áp, theo nhịp hô hấp phun ra một luồng gió lành lạnh.
Hai người Triệu Khách và Trương Hải Căn nhìn nhau, cuối cùng bọn họ đã biết vì sao hai tầng này lại lạnh nhưng vậy.
Nhưng khuôn mặt cự anh này lớn như vậy, chẳng lẽ cảnh sát không phát hiện ra.
Hoặc là nói, lúc hai người Triệu Khách tiến vào không hề phát hiện?
Đáp án là không có.
Bao gồm cả Lôi Mẫu, thậm chí Triệu Khách có thể thề lúc hắn tiến vào, trên mặt tường này căn bản không có cái gì.