Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 484 - Chương 484. Cự Anh (2)

Chương 484. Cự anh (2) Chương 484. Cự anh (2)

Lúc này miệng nhỏ nhắn của cự anh hơi nhếch lên, tin tưởng đặt vẻ mặt này trên mặt bất kỳ một đứa trẻ sơ sinh nào, chắc chắn rất đáng yêu.

Nhưng lúc này, Triệu Khách và Trương Hải Căn nhìn khuôn mặt trước mắt, lại cảm giác được sự tà dị và nguy hiểm không diễn tả được.

Đặc biệt là lúc lông mi cự anh hơi động đậy, lông tơ cả người Triệu Khách dựng đứng, dường như trong nháy mắt dòng máu trong người dừng lại, áp lực tinh thần đến mức hít thở không thông khiến Triệu Khách suýt nữa ra tay kích hoạt con tem.

Cũng may, một tay khác của Triệu Khách vẫn bấu chặt vào bắp đùi của mình, dựa vào cảm giác đau đớn này để kích hoạt năng lực đặc thù của tem “Lão binh”, Ý chí sắt thép.

Chỉ có tinh thần của hắn đạt được sự tập trung, mới có thể kiềm chế được sự xúc động muốn ra tay.

Hắn có một cảm giác, một khi cự anh này tỉnh lại, có lẽ hắn và Trương Hải Căn đều không thể còn sống rời khỏi nơi này.

“Đừng đánh động đến hắn!”

Triệu Khách thở sâu, cố gắng khiến giọng của mình chậm dần, thậm chí lúc hít thở cũng cẩn thận hơn.

Triệu Khách và Trương Hải Căn rón rén nâng đỡ nhau cẩn thận đi về phía trước, sợ đánh động đến cự anh ở trên vách tường.

Tuy không biết rốt cuộc thứ đồ chơi kia là thứ gì, nhưng trực giác nói cho Triệu Khách biết tuyệt đối không nên để vật kia tỉnh lại.

Nhìn cánh cửa lớn càng ngày càng gần, Triệu Khách và Trương Hải Căn lại càng cẩn thận hơn.

“Cạch!”

Lúc này một tiếng động giòn vang rất khẽ khàng trên mặt đất khiến cơ thể Triệu Khách và Trương Hải Căn đều cứng đờ, chỉ thấy Trương Hải Căn thở sâu, nhìn ra phía sau đầu tiên.

Ánh mắt cự anh vẫn nhắm chặt, dường như chút tiếng động không có ý nghĩa đó còn chưa đủ làm phiền đến giấc mơ của nó.

Xác định cự anh vẫn chưa tỉnh lại, hai người không nhịn được thở phào.

Triệu Khách nhón mũi chân, nhẹ nhàng đẩy mẩu thủy tinh dưới chân ra.

“Ngươi mở đi!”

Trương Hải Căn há hốc mồm không phát ra tiếng nào, mà dùng khẩu ngữ khua tay ra hiệu Triệu Khách mở cửa, trong lòng bàn tay hắn ta đầy mồ hôi, luôn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, thậm chí còn không dám nhìn ra sau lưng.

Triệu Khách nuốt nước bọt đi lên trước, vươn tay chuẩn bị mở cửa.

Ngay lúc tay Triệu Khách chạm đến nửa cánh cửa bên phải của lối phòng cháy, chỉ nghe “cạch” một tiếng, nửa cánh cửa bên trái bị người ta đột nhiên đẩy ra.

Một nam nhân khuôn mặt chữ quốc, râu quai nón dẫn theo hai thanh niên đứng ở sau cửa, sau khi thấy Triệu Khách và Trương Hải Căn trước mặt, đám người lập tức ngạc nhiên.

Ngay lập tức, Triệu Khách nghe thấy một tiếng thở rất nhỏ ở sau lưng.

Cảm giác lạnh buốt thấu xương khiến cột sống Triệu Khách rét run, cứ như có một chậu nước lạnh dội xuống từ đỉnh đầu khiến cả người Triệu Khách cứng đờ.

Hắn không dám quay đầu lại, mà dựa vào thị giác của Lôi Mẫu để nhìn ra sau, không biết đôi mắt cự anh kia đã mở ra nửa bên từ lúc nào, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Nó hé mắt ra nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, khóe miệng như cười mà không phải cười khiến bắp thịt cả người Triệu Khách căng thẳng.

“Chạy!”

“Chỉ nghe Triệu Khách hô lên một tiếng, bắp thịt cả người kéo căng như thanh kiếm sắc bén thoát khỏi dây cung, lao ra một bước đụng ngã ba người trước mặt, vung chân lao ra bên ngoài hành lang.

“Chờ ta!”

Thấy Triệu Khách chạy còn nhanh hơn thỏ, Trương Hải Căn lập tức lấy lại tinh thần, không dám quay đầu lại, cắm đầu chạy về phía trước.

Thậm chí ba người ngoài cửa còn chưa hiểu rõ tình huống như thế nào, thấy Trương Hải Căn muốn chạy, vẻ mặt hán tử cầm đầu lập tức trở nên hung ác nham hiểm, đưa tay túm lấy áo Trương Hải Căn, muốn ngăn hắn ta lại.

Nhưng đưa tay ra lại thấy Trương Hải Căn trơn trượt như cá trạch, thân thể uốn éo trực tiếp cởi áo trên người ra, lồng ngực trần truồng lộn nhào xông ra hành lang.

Thấy thế, hai người khác vừa muốn hành động đã nghe tiếng hít thở nặng nề truyền ra hành lang.

Một cơn gió vô cùng lạnh lẽo như lưỡi đao thổi qua mặt, cánh cửa bị Triệu Khách đụng hỏng vô lực rung động như cành cây khô.

Đây đang là mùa hè, dù là buổi đêm nhưng nhiệt độ không khí ngoài trời vẫn giữ ở khoảng 38 độ, đột nhiên lại có một cơn gió lạnh thổi tới.

Da thịt trên người ba người căng ra, lông tơ cũng dựng đứng.

Nhìn vào trong hành lang.

Chỉ thấy khuôn mặt trẻ sơ sinh kia đang từ từ vặn vẹo, đôi mắt thật to nhìn chằm chằm vào ba người, nhếch miệng cười một tiếng quái dị không diễn tả được, cơ thể ba người như động cứng, chỉ cảm thấy máu trong người cũng bắt đầu ngưng kết.

Theo đôi mắt trên khuôn mặt trẻ sơ sinh kia hoàn toàn mở ra, không biết vì sao tròng mắt to lớn kia khiến tinh thần Vương Bằng trở nên hoảng hốt, cảm thấy cơ thể cực kỳ nặng nề như có thứ gì đó đang lôi kéo hắn ta.

“Lão đại!”

Bên tai mơ hồ vang lên tiếng gọi ầm ĩ của đồng bạn, nhưng giọng nói càng ngày càng xa, cẩn thận nghe lại không còn rõ ràng nữa.

Hắn ta chỉ cảm giác hai tay mình như bị người nào đó lôi kéo hắn ta đi lên phía trước.

Đúng lúc này, Vương Bằng chỉ thấy một bóng đen càng ngày càng gần như là… Một cái chân?

“Ầm!”

Ngay lúc Vương Bằng thấy nghi ngờ đã cảm thấy bàn chân kia càng ngày càng gần.

Bình Luận (0)
Comment