Lập tức cả khuôn mặt đột nhiên tê rần, cả người bay ra ngoài.
Cũng may hai đồng bạn sau lưng hắn ta kịp thời ra tay, một phát đỡ được Vương Bằng.
Một đạp này thật sự như búa tạ đập Vương Bằng nổ đom đóm mắt, cơn đau khiến tinh thần hắn ta tỉnh táo, trong lòng cũng giật mình không quan tâm đến cơn đau trên mặt, hắn ta mở choàng mắt ra vén tay áo lên, chỉ thấy trên cánh tay mình có thêm hai dấu tay đen sì.
Thấy thế, Vương Bằng lập tức giật mình, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
“Lão đại, vừa rồi ngươi trúng tà, chúng ta kéo ngươi thế nào, ngươi cũng không trả lời.”
Giọng nói của đồng bạn vang lên bên tai lại khiến Vương Bằng xác nhận vừa rồi trạng thái của hắn ta không đúng, xoa khuôn mặt bị đạp đến tê dại, mới phát hiện một đá này cực kỳ mạnh mẽ hung ác.
Nếu không phải có năng lực bị động của tem gia trì, một đá này đủ đưa hắn ta đi gặp Diêm Vương.
Nhưng Vương Bằng nhanh chóng nhận ra đồng bạn của mình không có sức lực như vậy, là ai?
Nghĩ đến đây, Vương Bằng đột nhiên ngẩng đầu lên lại thấy một người trung niên đứng trước mặt, chính là một trong hai tên đã trốn khỏi bọn họ trước đó.
Chỉ thấy khuôn mặt Triệu Khách đen sì đứng ở đầu bậc thang, quay đầu nhìn lại trong lòng trở nên lạnh lẽo.
“Ca, sao người dừng… A?”
Chỉ thấy Trương Hải Căn sải bước loạng choạng chạy đến từ bậc thang phía dưới, đợi sau khi thấy Triệu Khách dừng lại đang muốn mở miệng hỏi thăm, lúc này lại thấy Vương Bằng mờ mịt đứng trước mặt bọn họ.
Không chỉ là Vương Bằng, còn có hai người đồng bọn của hắn ta.
Thấy thế, sắc mặt Trương Hải Căn hiện ra vẻ nghi ngờ, sau khi nhìn miếng thủy tinh vỡ nát trên mặt đất.
Trong lòng Trương Hải Căn lập tức có một loại dự cảm xấu, ngẩng đầu lên thật sự thấy khuôn mặt cự anh quỷ dị kia đang ở trên đỉnh đầu hắn ta không xa.
Nó đang nhìn hắn ta, trong mắt Trương Hải Căn, thứ đồ chơi này như đang cười với hắn ta khiến trong lòng Trương Hải Căn run rẩy.
“Mả mẹ nó!”
Nhìn đến đây, Trương Hải Căn không nhịn được chửi bậy.
Hắn ta và Triệu Khách vẫn cắm đầu lao về phía trước, xuống lầu từ một lối phòng cháy khác, rõ ràng đã chạy xuống dưới, sao đi một vòng lại quay về đây rồi hả?
Vương Bằng đứng bên cạnh đang muốn nói chuyện, nhưng há miệng ra lại cảm thấy sống mũi đau xót, đưa tay sờ một vòng thấy trên mặt có hai hàng máu mũi.
Hắn ta thầm nghĩ: “Móa nó, một đá này vừa nặng vừa hung ác.”
Nhưng Vương Bằng biết vừa rồi Triệu Khách đã nương tay, nếu không cắt một đao qua cổ họng hắn ta, bây giờ hắn ta đã là người chết rồi.
Trên thực tế, vừa rồi Triệu Khách cứ lao thẳng về phía trước căn bản không nhìn rõ hắn ta, chỉ cảm thấy có người chặn đường nên vô thức đá một cái, nếu biết là Vương Bằng, biết đâu Triệu Khách thật sự dùng một đao chặt hắn ta.
“Đáng chết, đều là thứ này giở trò quỷ, xử lý nó trước!”
Đồng đội bên cạnh Vương Bằng đứng lên, kích hoạt con tem trên tay muốn phá hủy khuôn mặt cự anh trên vách tường.
Nhưng không chờ hắn ta có hành động đã thấy cự anh lại nhếch môi cười với mọi người, cái miệng nhỏ nhắn trên khuôn mặt mập phì kia mở ra, phát ra một tiếng cười bén nhọn.
Chỉ thấy khuôn mặt cự anh trên đầu tường lại dần hòa tan ra như một bãi nước đen.
“Không đúng!”
Triệu Khách dùng Hoàng kim đồng trên mắt trái quét ra, trong thị giác của Hoàng kim đồng, vũng nước đen không phải biến mất mà đang bành trướng theo vách tường, cầu thang, không ngừng bao trùm xung quanh.
“Các ngươi xem!”
Viên Khả cũng không quan tâm cảm giác đau xót trên mũi, đứng bật dậy, chỉ thấy nơi nước đen tràn đến, vách tường xung quanh bắt đầu ăn mòn, lan can cầu thang bằng sắt nhanh chóng tan ra sạch sẽ trong nước đen.
Thấy nước đen bắt đầu tràn về phía bọn họ, vẻ mặt năm người lập tức trở nên khó coi.
Năng lực của bọn họ không yếu nhưng đối mặt với vũng nước đen trước mặt, căn bản không có tác dụng gì.
“Chạy!”
Chạy đến lối phòng cháy, chỉ thấy hàng lang trước mắt đen sì, dù với thị giác của Triệu Khách cũng chỉ thấy năm mét xung quanh, ngoài ra cũng không thấy rõ thứ gì nữa, hoàn toàn là một đoàn mơ hồ.
“Đi bên trái.”
Vương Bằng vẫn đi bên trái, đó là nơi bọn họ tới, hắn ta nhớ bên trái có một cánh cửa sổ, dù là tầng 10, nhưng dựa vào năng lực của bọn họ có phá cửa sổ nhảy ra ngoài chưa chắc đã ngã chết.
Trương Hải Căn cũng muốn đi theo nhưng bị Triệu Khách đưa tay túm về, lắc đầu nói: “Không thể thực hiện được, bây giờ đừng nghĩ rời khỏi nơi này.”
Dựa vào năng lực đặc thù của Hoàng kim đồng, Nhìn rõ.
Lúc này Triệu Khách cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện xung quanh hoàn toàn mơ hồ, cảm giác không gian bị đè nén này khiến Triệu Khách nhớ đến Quang Chiếu tự gặp được trong không gian khủng bố lần trước.
Cả hai rất tương tự nhau nhưng cũng không giống lắm, nhưng Triệu Khách có thể chắc chắn bây giờ không thể đi ra ngoài.
“Rắc rắc rắc…”
Ngay lúc nói chuyện, chỉ thấy cánh cửa lối phòng cháy đã bắt đầu phát ra từng tiếng động, nước bẩn màu đen bắt đầu thẩm thấu ra mặt đất, nhanh chóng hòa tan hết cánh cửa lớn.
Đúng như dự đoán, chỉ trong chốc lát đã nghe một tràng tiếng bước chân.
Triệu Khách ngoảnh lại, thấy ba người Vương Bằng điên cuồng chạy tới từ một chỗ khác trên hành lang.