Đợi sau khi thấy Triệu Khách và Trương Hải Căn, cơ thể Vương Bằng cứng đờ, sắc mặt trở nên quái dị, bọn họ chạy bên trái, kết quả lại chạy về từ bên phải.
Đây như là Quỷ đả tường ở trong truyền thuyết, chạy tới chạy lui đều vòng về chỗ cũ.
Nhìn lại, vũng nước đen nhánh trên mặt đất còn đang không ngừng lan tràn, sắc mặt Vương Bằng lập tức trở nên khó coi.
Vương Bằng nhìn về phía Triệu Khách, nói: “Làm sao bây giờ, mọi người nghĩ cách đi, chẳng lẽ lại chờ chết ở chỗ này?”
Dù hiện tại không biết nước bẩn màu đen là cái gì, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể nghĩ rõ ràng.
Chắc chắn đây không phải thứ gì tốt, ngay cả kim loại cũng bị hòa tan, nếu thật sự dính vào da thịt, e rằng có làm bằng sắt cũng không chịu được.
Vì vậy Vương Bằng cũng hơi nóng nảy.
Nhưng Triệu Khách đứng trước mặt vẫn như một khúc gỗ, hắn cau mày đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, lối phòng cháy đã biến thành một hồ nước màu đen.
Trương Hải Căn thử mở cửa trong hành lang, vặn nắm cửa mấy căn phòng, phát hiện cửa phòng đã bị khóa cứng.
Thấy thế, Trương Hải Căn không nhịn được hít sâu, nói: “Chắc chắn phải có đường ra, có lẽ đường ra ở trong mấy căn phòng này.”
Sau khi nghe Trương Hải Căn nói vậy, đôi mắt mấy người Vương Bằng lập tức sáng ngời, đúng là bọn họ còn chưa kiểm tra mấy căn phòng này, nghĩ đến đây, trong mắt ba người Vương Bằng lại bùng lên ánh sáng hy vọng.
Mấy người xoay người bắt đầu kiểm tra những căn phòng này, tuy nhiên cửa đã bị khóa rồi.
Nhưng đối với những người đưa thư này, đây căn bản không phải vấn đề.
Sau hai ba lần đã đập cửa phòng ra, Trương Hải Căn nhìn Triệu Khách, phát hiện Triệu Khách còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không nhịn được cau mày, cứ mặc kệ Triệu Khách trước đã, hắn ta phá khóa cánh cửa phòng trước mặt, lúc đang định đi vào Triệu Khách đứng bên cạnh đột nhiên nhìn chằm chằm vào Trương Hải Căn, đưa tay ra đã phát động Nhiếp nguyên thủ.
Một phát bắt được cánh tay Trương Hải Căn, còn chưa chờ Trương Hải Căn hiểu ra chuyện gì, chỉ thấy Triệu Khách đã xuất hiện ở trước mặt hắn ta, nở một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Sau đó hắn dùng sức ném hắn ta về phía bãi nước màu đen.
“Hắn là…”
Trong nháy mắt bị đẩy ra, ý thức cuối cùng của Trương Hải Căn không nhịn được nghĩ đến, Triệu Khách chính là tên người đưa thư nhắc đến trong nhiệm vụ kia?
Chỉ tiếc trong tích tắc không cho Trương Hải Căn suy nghĩ nghĩ nhiều như vậy.
“Phốc!”
Nước đen lạnh buốt chạy vào trong cổ áo, trong nháy mắt khiến Trương Hải Căn mất hết can đảm, suy nghĩ duy nhất là hy vọng hắn ta chết thoải mái chút, tốt nhất đến cuối không còn lại cả một mảnh xương vụn, cái chết đừng quá khó nhìn.
“Ngươi đang làm gì!”
Ba người Vương Bằng nghe được tiếng động không nhịn được ngẩn ngơ nhìn về phía Triệu Khách, Trịnh Hổ thay đổi sắc mặt chỉ vào Triệu Khách nói: “Chẳng lẽ người đưa thư nằm vùng trong nhiệm vụ là ngươi!”
Sau khi nghe Trịnh Hổ nói vậy, trong lòng Vương Bằng giật mình nhưng hắn ta nhanh chóng kìm nén suy nghĩ này, đưa tay giữ chặt đồng đội đang muốn ra tay, nói: “Không đâu, nếu là hắn, vừa rồi ta đã chết.”
Từ lúc chịu một đạp của Triệu Khách, trong lòng Vương Bằng đã chắc chắn Triệu Khách là cao thủ am hiểu cận chiến, nếu không sẽ không có sức lực lớn như vậy.
Nếu lúc ấy Triệu Khách muốn giết hắn ta, thật sự dễ như trở bàn tay.
Đến lúc đó chỉ dựa vào hai người Trịnh Hổ, Thân Côn, chỉ sợ chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Vì vậy đối phương không cần thiết dẫn bọn họ đi vòng quanh, có lẽ có thể giao thủ chính diện, trực tiếp xử lý bọn họ.
Lúc này Triệu Khách không ra tay, Vương Bằng nghỉ một chút, cảm thấy Triệu Khách không hề giống nằm vùng được nhắc đến trong nhiệm vụ.
“Có thể!”
Đối với lời giải thích của Vương Bằng, khuôn mặt Trịnh Hổ lập tức đen sì, không bằng lòng tin tưởng, nói: “Có lẽ đây là cách che mắt của hắn, nếu không hắn giải thích thế nào về việc đẩy người…”
Trịnh Hổ nói được nửa câu, thấy Triệu Khách đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào vào ao nước màu đen trước mặt, thế là lao lên một bước, đâm đầu vào nước đen trong lối phòng cháy.
“Phù phù!” Một tiếng khiến cả người Triệu Khách biến mất không thấy bóng dáng.
Ba người Vương Bằng trợn tròn mắt, ngẩn ngơ một hồi lâu, Vương Bằng đột nhiên hiểu rõ điều gì đó, thử đưa tay nhẹ nhàng sờ vào nước đen trên mặt đất.
“Lão đại!” Vẻ mặt Thân Côn đứng sau lưng nặng nề muốn khuyên can, nhưng Vương Bằng lắc đầu nói: “Không sao, sức khôi phục của ta mạnh, nếu có vấn đề ta có thể tự vệ.”
Vương Bằng từ chối lời khuyên can của đồng đội, bàn tay chậm rãi đặt vào mặt nước, chỉ thấy hắn ta nhẹ nhàng sờ, sắc mặt Vương Bằng lập tức thay đổi.
“Không sao?”
Nước đen lạnh băng, thậm chí còn đến mức lạnh thấu xương nhưng không hòa tan hết tay hắn ta như trong dự đoán, còn không tổn thương một cọng lông nào.
“Cái này??”
Mặc dù đã có suy đoán nhưng lúc này Vương Bằng vẫn ngẩn ngơ một lúc lâu, đứng bật dậy giậm chân một cái, mắng: “Bị người ta trêu đùa, đi!”
Lúc nói lời này, Vương Bằng sải bước đi vào nước đen, đi vào lối phòng cháy trước đó.
Trịnh Hổ và Thân Côn đi theo sau lưng.