Trong nháy mắt, không khí xung quanh đột nhiên bắt đầu hạ xuống.
Trong mưa to vang lên tiếng đinh đinh đinh giòn vang, là vô số thanh đao màu bạc rơi xuống đất.
Từ lúc Triệu Khách còn rất nhỏ, đã nghĩ đến ý tưởng tự sát này.
Chỉ là không ngờ, lần này hắn thật sự lựa chọn tự sát một lần.
Lưỡi đao đặt vào cổ họng hắn, cảm giác lạnh băng như ngươi ngậm một cục đá rồi nuốt xuống cổ họng trong ngày hè.
Ngay sau đó là một lỗ đen tới gần, bắt đầu kéo lấy ý thức của hắn.
“Ầm!”
Vô số bóng dáng giống Triệu Khách như đúc, gần như cùng lúc ngã mạnh xuống đất.
“Phốc!”
Cũng ngay trong lúc đó, trong một tầng hầm ngầm không biết là ở nơi nào, bốn ngọn nến được trưng bày trước gương, một bóng đen ngồi xếp bằng trước bốn ngọn nến, đột nhiên mở choàng hai mắt ra, phun ra một ngụm máu tươi từ trong miệng, dòng máu không ngừng chảy ra từ tai và mũi.
Trong chớp mắt đã nhuộm toàn bộ sàn nhà thành một mảnh đỏ như máu.
Không chỉ như thế, trên cổ họng bóng đen còn thêm một vết máu sâu đủ thấy xương như bị người nào đó chém một đao.
Chỉ hơi động đậy đã thấy máu chảy ra theo vết thương.
Lại nhìn lên chỉ thấy một ngọn nến bên trái đột nhiên đứt gãy.
Thấy thế sắc mặt bóng đen đột nhiên thay đổi, trong bóng tối, khuôn mặt lúc sáng lúc tối kia lộ ra vẻ mỏi mệt, sau khi nhanh chóng thổi tắt ba ngọn nến khác lại lấy ra một bình thuốc khôi phục nhanh chóng uống hết.
“Sao nào, ngươi thất bại à?”
Một bóng dáng nhỏ gầy dần rõ ràng sau lưng bóng đen, thấy bóng đen thổi tắt ngọn nến, vẻ mặt hơi không vui.
Bóng đen không nói chuyện, hình như lúc này hắn ta cũng không nói được câu nào, tuy một đao trên cổ họng không khiến hắn ta chịu nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng đã cắt đứt hô hấp của hắn ta, đổi lại là người bình thường, thậm chí là người đưa thư, một đao kia đã đủ tiễn hắn ta đi gặp Diêm vương.
“Hừ! Ta mặc kệ, đêm nay ta muốn để dành đủ huyết khí, huyết khí trên những người này rất đầy đủ, hấp thu một người đủ cho ta giết mười người, ngươi đã đồng ý với ta, nếu đêm nay không hấp thu đủ huyết khí, ta sẽ phải đợi ba năm nữa!”
Nghe được yêu cầu bốc đồng sau lưng, bóng đen duỗi tay ra viết một hàng chữ trên mặt đất: “Còn có thời gian, bọn họ đều phải chết.”
Nhìn thấy chữ bằng máu trên mặt đất, hình dáng nhỏ gầy kia dần rõ ràng, một khuôn mặt ngây ngô, hiển nhiên chỉ là một thiếu niên.
Nếu lúc này Vương Bằng còn sống, chắc chắn sẽ nhận ra thiếu niên này không phải là hài tử mà bọn họ giết chết sao?
Điều duy nhất khác biệt là trên khuôn mặt này lộ ra sự tàn nhẫn không phù hợp với tuổi tác của hắn ta.
“Chỉ mong vậy, nhưng đây đã là lần thứ hai ngươi thất bại, đừng để ta thất vọng nữa, nếu không…”
Thiếu niên không nói chuyện, ánh mắt nhìn ra phía sau căn phòng, trong miệng thể hiện rõ sự uy hiếp mạnh mẽ.
“Khụ khụ khụ!”
Không biết nằm bao lâu đã thấy Triệu Khách mở mắt ra, ngồi bật dậy, phát hiện lúc này mình còn đang nằm trên chiếc giường kia.
Hắn đưa tay sờ cổ họng mình, mặc dù vết thương đã khép lại nhưng luôn cảm thấy trong cổ họng rất đau đớn.
Nói thật, loại cảm giác tử vong này khiến Triệu Khách thấy rất khó chịu.
“Thành công!”
Triệu Khách đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn tối nhưng nhìn ra ngoài có thể thấy ánh đèn từ mấy tiểu khu khác cùng với đường phố xe cộ tấp nập.
Triệu Khách lục lọi cái túi ở ngực mình, móc ra một túm tro tàn.
Là tro tàn sau khi “Thế tử phù” thiêu đốt.
Lúc trước Hattori Hanzo đã đưa Thế tử phù này cho Triệu Khách, hắn vẫn ném ở trong sách tem, vốn tưởng nếu lần này kế hoạch của hắn thất bại, lúc đối mặt với quan tài đỏ thẫm không thể chống cự được, sẽ dùng tấm bùa này để chết thay.
Chỉ tiếc, hiện tại không thể không sớm sử dụng lá bài tẩy này.
Thật ra hắn nên sớm nghĩ đến đối phương có thể lợi dụng cái bóng của hắn để ra tay với hắn, hắn cũng có thể dùng hắn để đối phó cái bóng.
Nếu hắn có thể tiêu diệt cái bóng trước tiên, có lẽ cũng là cách phá giải không gian này.
Nhưng nhiều cái bóng như vậy, làm sao một người có thể giết sạch sẽ được, chỉ có một cách đó là giết chính mình.
Trong nháy mắt suy nghĩ này hiện ra ở trong đầu Triệu Khách, đã bị Triệu Khách nắm bắt, bắt đầu lặp đi lặp lại suy nghĩ.
Càng là năng lực cường đại, càng có khuyết điểm rất rõ ràng.
Chắc chắn năng lực của đối phương sẽ có hạn chế, nếu không đã chẳng có chuyện liên tục giết một cái bóng.
Bởi vì cái gọi là đạt được bao nhiêu phải bỏ ra bấy nhiêu.
Triệu Khách nghi ngờ mỗi một hình bóng chết đi đều có gánh nặng rất lớn cho đối phương.
Làm thế nào mới có thể che giấu gánh nặng này?
Đây chính là chỗ cao minh của đối phương, đó là đặt gánh nặng ở ngoài sáng, cái gọi là một phiến lá che mắt, so sánh với suy đoán, mọi người càng tin cái mà mình nhìn thấy.
Mỗi một lần cái bóng bị giết, ngay sau đó là sự tấn công, sẽ không để bất kỳ kẻ nào suy nghĩ những cái bóng này hoàn toàn là nhược điểm của đối phương.
Cho nên hắn ta là một người rất am hiểu suy đoán lòng người, chắc chắn đã nắm bắt được bệnh chung của mỗi một người đưa thư trong tay, đó chính là ham muốn với sinh tồn.