Lão đạo vuốt chòm râu của mình, trong đầu đã quy hoạch ra bản đồ cuộc sống mới cho mình, nói thầm: “Chờ ta trở về, sẽ vẽ thêm một ít thần phù, sau này trừ yêu vệ đạo, phong lưu đô thị, khà khà khà khà!”
Thấy cả đám người trước mắt cầm thần phù của mình ở trong tay, ánh mắt hâm mộ nhìn về phía hắn ta, “Sao nào, thần phù của ta do tổ tông truyền thừa, không phải ta khoác lác, ta chỉ kế thừa ba phần da lông, nểu đổi thành phụ thân ta, dạy dỗ thứ đồ chơi này chỉ…”
Lão đạo còn chưa nói xong, Trương Hải Căn đứng bên cạnh chú ý đến hình như ánh mắt quái vật kia đang chậm rãi tập trung vào trên người lão đạo, thấy thế, trong lòng Trương Hải Căn chấn động, một chân đá vào trên mông lão đạo, lập tức lấy thế cá chép qua núi nhào về phía trước một cái.
Cả đám thấy thế còn đang ngạc nhiên, chỉ thấy quái vật trước mắt đột nhiên thè lưỡi ra, cuốn tấm bùa vàng trên mặt vào bụng mình, nhìn sang đám người tụ tập trước mặt mình, đưa tay ôm đầu một thanh niên trong đó.
“Ầm!”
Dáng vẻ một quả dưa hấu ngã xuống từ tầng mười như thế nào? Vậy bây giờ đầu người thanh niên này có dáng vẻ đó.
Điều khác biệt duy nhất là nước dưa hấu chỉ có màu đỏ, sau khi đầu thanh niên vỡ vụn ra, trong màu đỏ tươi còn dính một chất lỏng không rõ mùi vị cùng với dịch não màu trắng.
Thấy cái đầu vỡ vụn trước mắt, ba người còn lại đã kịp phản ứng, đặc biệt là nữ nhân kia phát ra tiếng hét chói tai, hoàn toàn có thể so sánh với tiếng kêu của xe cứu hỏa.
Sau khoảng mất hồn ngắn ngủi, ba người xoay người muốn bỏ chạy.
Lão đạo bò dậy từ dưới đất, thấy thế lắp bắp nói, “Thần… Thần phù! Thần của ta…”
“Bộp!”
Lão đạo còn chưa nói hết câu đã bị Trương Hải Căn xoay tròn cánh tay vả vào miệng hắn ta, đánh lão đạo đến trước mắt toàn sao vàng, nhìn người khác đều có bóng chồng.
“Thần cái đầu ngươi, đi nhanh lên!”
Trương Hải Căn hận không thể tát mình một cái, hắn ta cũng có mặt lúc vẽ bùa, hắn ta nên sớm nghĩ đến loại phù chú vẽ như một đống phân, sao có năng lực giam cầm quái vật gì chứ.
Kéo lão đạo đã bị đánh đến ngơ ngác, Trương Hải Căn lộn nhào chạy về phía trước, về phần tiếng súng gì đó, hắn ta đã không quan tâm nhiều như vậy.
Hai người chạy về phía trước, đằng sau nghe thấy từng tiếng lao đi kèm với tiếng chửi rủa.
Đặc biệt là người thanh niên kia, đồng bạn chết thảm, nếu không phải hắn ta chạy nhanh, biết đâu bây giờ người chết là hắn ta, vì vậy vừa lao đi vừa thân thiết ân cần hỏi thăm cả nhà lão đạo.
“Ta cũng vẽ theo lời tổ tông, không dùng được thì ngươi đi tìm tổ tông của ta đi.”
Lão đạo tức đến vẹo cả mũi, rõ ràng hắn ta đã vẽ theo hình trong sách phù chú, không ngờ lại vô dụng.
Khuôn mặt Trương Hải Căn đen sì, khịt mũi coi thường lời nói của lão đạo, đúng là vẽ theo trên sách nhưng vẽ ra lại như một đống cứt chó, ngay cả với sách tem, thứ đồ chơi này cũng chỉ là tác phẩm nguệch ngoạc.
Ở bên khác, trong phòng.
Triệu Khách đánh giá nam nhân trước mặt, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Ngón tay đặt trên miệng vết thương của đối phương quan sát tỉ mỉ, phổi, lá gan đã xuất hiện tình huống bị thủng.
Nội tạng cũng chảy ra rất nhiều máu.
Phân nửa thịt trên vai trái đã bị đánh nát.
Vết thương này, đừng nói là người bình thường, dù là người đưa thư trên cơ bản cũng là một người chết.
Nhưng đối phương còn thở đến tận bây giờ, vẫn chưa chết.
“Là tem năng lực!”
Triệu Khách đẩy miệng của đối phương ra, phát hiện trong miệng đối phương lại cất giấu một đôi răng nanh bén nhọn như răng rắn độc, lúc không cần có thể thu vào trong miệng, không ảnh hưởng đến ăn uống, cũng không dễ nhận ra.
“Quỷ hút máu?”
Nếu có năng lực như vậy, vậy đối phương có thể kiên trì đến bây giờ cũng là bình thường.
“Giết ta đi! Ta sẽ không đầu hàng ngươi.”
Nam nhân quay sang chỗ khác, đã biết lần này mình không sống được.
Cho dù nộp đầu hàng lệnh, nhiều nhất đối phương chỉ không giết mình, nhưng bây giờ hắn ta đã biến thành dáng vẻ này, dù không giết hắn ta, hắn ta cũng chỉ có một con đường chết.
Thà rằng như vậy, nam nhân càng có khuynh hướng đến chết cũng không thể mất tôn nghiêm.
“Cho ta xem sách tem của ngươi, ta rất tò mò với năng lực của ngươi?”
Triệu Khách kìm nén ham muốn, có thể có năng lực không chết, hiển nhiên điều này đầy dụ dỗ với bất kỳ người nào, Triệu Khách cũng không ngoại lệ.
Trên thực tế, nếu không phải đối phương bị thương quá nặng, hắn muốn đánh hắn ta bị trọng thương, e rằng không hề dễ dàng.
Nam nhân bĩu môi, ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Triệu Khách: “Ngươi tưởng ta là kẻ ngu à, lão tử không vui, muốn ra tay thì nhanh lên.”
“Ô! Vậy à!”
Triệu Khách như có điều suy nghĩ gật đầu, sau khi suy nghĩ lấy ra một cái ống tiêm đã bị hắn cất giấu trong sách tem rất lâu.
“Thuốc độc! Ha ha, ta miễn dịch với độc!”
Thấy Triệu Khách lấy ống tiêm ra, nam nhân nhếch môi lộ ra vẻ khinh thường.
“Ồ, không không không, đây không phải thuốc độc, đây là một loại thuốc mới được nghiên cứu, gọi là thuốc thí nghiệm trị liệu bệnh tinh thần B123, đúng, vẫn đang trong giai đoạn thí nghiệm, vì vậy chưa đưa ra thị trường, coi như số ngươi gặp may.”