Nhưng một chém của liêm đao, cảm giác như đụng phải hòn đá, cứng rắn đến mức bàn tay hắn ta tê dại.
Lúc này, sau khi ánh sáng bạc biến mất lại thấy một bộ khôi giáp Quỷ diện đang thay thế Triệu Khách xuất hiện ở vị trí ban đầu.
Liêm đao trực tiếp đâm xuyên qua khôi giáp trên bả vai nhưng lại như cắm ở trong đó.
“Khôi giáp??”
Ngay lúc đối phương nghi ngờ, chỉ thấy khôi giáp mở miệng ra, một nòng súng tối om thò ra từ trong khôi giáp, nhắm thẳng vào đầu hắn ta.
“Ầm! Ầm!”
Liên tiếp hai tiếng súng vang rền, vang vọng trong hành lang.
Một bên khác, Trương Hải Căn ngạc nhiên quay đầu nhìn sau lưng, vẻ mặt kỳ quái nói: “Các ngươi có nghe thấy tiếng súng không?”
“Tiếng súng??”
Lão đạo quay đầu nhìn hành lang trống rỗng sau lưng, không nhịn được gãi tóc mình, vẻ mặt kỳ quái nói: “Không có?”
“Ta nghe được, hình như thật sự có tiếng súng.”
Người nói chuyện là một trong mấy người thiếu niên đứng sau lưng lão đạo.
Chỉ thấy sau lưng lão đạo có bốn người, một cô nương trẻ tuổi, trên người còn tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc gay mũi.
Hai thanh niên hơn 20 tuổi, cùng một thiếu niên mặc đồng phục.
“Đúng vậy, ta cũng nghe thấy, không phải là cảnh sát tới cứu chúng ta chứ.”
Hiển nhiên không chỉ Trương Hải Căn và người thiếu niên kia nghe thấy tiếng súng, cô nương kia cũng nghe thấy.
Nói đến cảnh sát, ánh mắt mọi người sáng ngời, đặc biệt là hai thanh niên càng mừng rỡ hơn, tuy bọn họ thường cảm thấy cảnh sát thời nay tham ô mục nát, còn thường xuyên mỉa mai ở trên mạng.
Nhưng lúc này nhắc đến hai chữ cảnh sát, hai tên thanh niên như thấy được hy vọng.
“Hay là, chúng ta quay lại xem?” Có người đề nghị.
Nhưng lão đạo lại nhanh chóng bác bỏ đề nghị này.
“Không được, các ngươi quên những quái vật kia rồi sao, cũng may ta có phù chú có thể trấn trụ bọn họ, nhưng ta không biết có thể trấn được bao lâu, muốn tiếp tục đi về phía trước còn dựa vào phù chú trên tay ta, các ngươi phải phối hợp với ta, biết đâu còn có thể trảm yêu trừ ma.”
Chỉ thấy lão đạo còn chưa nói hết câu, đoàn người Trương Hải Căn đột nhiên lùi lại một bước, trông mong nhìn chằm chằm lão đạo, đặc biệt là Trương Hải Căn còn nháy mắt ra hiệu, không ngừng bĩu môi với lão đạo.
Lão đạo ngơ ngác, không biết cái bóng sau lưng hắn ta đã có thêm một cái bóng dáng xiêu vẹo mơ hồ từ bao giờ, nghiêng đầu lại chỉ thấy một đôi mắt trợn to như chuông đồng đang nghiêng mắt nhìn chằm chằm lão đạo.
“Hít!!”
Thấy thế, sắc mặt lão đạo trắng bệch, nhìn cái mồm to như chậu máu chậm rãi mở ra trước mặt, lão đạo nhắm hai mắt lại, vươn tay ra, một tờ giấy chữ như gà bới đột nhiên dán vào trên mặt quái vật sau lưng.
“Hắc!”
Nhắm mắt một lát chờ một cơn gió lạnh thổi qua, khiến lão đạo cảm giác dưới hông mình mát lạnh, lúc này mới phát hiện hắn ta chưa chết.
Ngẩng đầu lên chỉ thấy quái vật trước mặt không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm tấm bùa vàng dán trên mặt mình, cơ thể như cứng đờ.
“Mả mẹ nó, tổ tông thật sự không lừa ta. Thành công!”
Đám người Trương Hải Căn đứng bên cạnh thấy vậy, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, không ngờ phù chú của lão đạo lại có hiệu quả.
“Trâu bò, còn không, cho ta một tấm.”
Trương Hải Căn thấy thế bước nhanh lên trước, nhìn chằm chằm khuôn mặt quái vật, nhìn con hàng này hơi giống người nhưng có một cái đầu chó rụng lông, trước đó nhìn thoáng qua, Trương Hải Căn còn tưởng là Anubis.
Vốn tưởng phù chú của lão đạo là hắn ta hoảng sợ vẽ lung tung, không ngờ lại có tác dụng thật, dán lên đầu quái vật chỉ thấy quái vật không nhúc nhích, sao Trương Hải Căn có thể bỏ lỡ thứ tốt như vậy.
“Chúng ta cũng muốn!” Những người khác thấy thế nhao nhao bước tới, đồng thời còn mở miệng khen ngợi, trước đó cảm thấy lão đạo chỉ là một tên thần côn, bây giờ nghiễm nhiên trở thành thế ngoại cao nhân trong mắt bọn họ.
“Chỉ có mấy tấm thôi.”
Lão đạo được đám người khen ngợi, khuôn mặt hồng hào, lấy ra mấy lá bùa dúm dó từ trong túi.
Lá bùa đến tay, Trương Hải Căn như nhặt được chí bảo, bình tĩnh chuyển hóa lá bùa này vào trong sách tem của mình, nhưng lúc ánh mắt nhìn thoáng qua sách tem, nụ cười trên mặt Trương Hải Căn lập tức cứng đờ.
Thấy tin tức ghi chú trong sách tem, thậm chí còn chưa kịp thu hồi nụ cười, khuôn mặt đã cứng đờ, lập tức ngừng thở nhìn ra sau.
Vừa nhìn thoáng qua, mặt mũi Trương Hải Căn trắng bệch, chỉ thấy con quái vật kia trợn to tròng mắt như chuông đồng, linh lợi đảo quanh nhìn chằm chằm tấm bùa vàng trên mặt, ánh mắt ngước lên nhìn thẳng vào Trương Hải Căn.
Trương Hải Căn thấy thế nuốt một ngụm nước bọt đánh “ực” một tiếng, há miệng, lặng lẽ di chuyển bước chân, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Nhưng lão đạo chưa từng chú ý sự khác thường sau lưng mình, thấy mỗi người đều lấy thần phù do mình vẽ ra, lão đạo rất đắc ý, khuôn mặt đầy đặn cười như một đóa hoa.
Tuy khi còn bé bị cải cách hồng sắc tẩy não khiến hắn ta tin tưởng vững chắc thuyết vô thần, nhưng hiện nay hắn ta mới thật sự hiểu được, thì ra đồ do lão tổ tông truyền thừa là thật!