Triệu Khách xoa lỗ tai của mình, suýt nữa bị Ngô Á hét thành kẻ điếc.
“Ừm ừ…”
Ngô Á bị Triệu Khách nhét đầy miệng, trong miệng không ngừng nhai lạo xạo, vừa nhai vừa nói thầm: “Ta bị ép, đúng, là hắn cố ý nhét vào trong miệng ta.”
Hoàng kim trùng vàng óng ánh, lúc nhai trong miệng chỉ thấy giòn.
Bề ngoài xốp giòn sướng miệng nhưng chất thịt bên trong lại trắng nõn nà, trải qua việc ướp gia vị và xào lăn nhiệt độ cao, hương thơm mềm mại nhẹ nhàng kia tạo ra một cơn bão vị giác trên đầu lưỡi Ngô Á.
Càng ăn càng thơm, loại chất thịt này thật sự ngon hơn thịt bò, mập mà không ngán, chặt chẽ lại dai.
Cảm giác ngon miệng khiến Ngô Á không quan tâm lễ nghĩa, không nhịn được hỏi Triệu Khách: “Cái hộp này là cái gì?”
Ngô Á vô cùng tò mò với cái hộp này, vì sao loại ác ma như Triệu Khách lại khách sáo với nó như thế, chẳng lẽ có năng lực đặc thù gì?
Vừa nghĩ đến, Triệu Khách đặt đĩa ăn trước mặt cái hộp, Ngô Á không nhịn được hơi tiếc hận, đồ ăn ngon trong miệng đã chinh phục được vị Quỷ hút máu cao ngạo này.
Sau khi ăn hết món ngon trong miệng, Ngô Á mới có thể cẩn thận nhấm nháp lại hương vị vừa rồi, vậy mới có thể chứng minh hắn ta có khí chất hơn người.
“Ừ, cảm giác này cứ như cá trắng mùa thu ở Siberia, lại có chút phong tình của bò bít tết Australia, nếu có thể thêm chút hương thảo, vậy hương vị chắc chắn càng thêm hoàn mỹ, cứ như…”
Nhưng câu nói của Triệu Khách lập tức khiến Ngô Á suýt sặc chết.
Chỉ nghe Triệu Khách lạnh lùng nói: “Đây là sủng vật của ta, tên là… Tiểu Bạch.”
Nghe được câu này, Ngô Á ngạc nhiên cá trắng mùa thu ở Siberia cái gì, phong tình của bò bít tết Australia cái gì, tất cả đi gặp quỷ đi, hắn ta lại ăn đồ ăn của một sủng vật?
Tất nhiên cái tên Tiểu Bạch là do Triệu Khách tùy ý đặt, không có ý định giải thích với Ngô Á quá nhiều.
Nhưng vấn đề là, trong mười con ngựa trắng, có ít nhất tám con gọi là Tiểu Bạch, cảm giác của cái tên này quá mạnh mẽ, mạnh đến mức khiến Ngô Á có cảm giác, hắn ta như đang ăn một miếng thức ăn cho chó.
Trong chốc lát, chỉ thấy khuôn mặt Ngô Á lúc sáng lúc tối, đỏ bừng.
Nhân lúc nói chuyện với Ngô Á, chỉ thấy Triệu Khách đã nấu xong đám côn trùng hoàng kim ở trong chậu, trực tiếp đổ vào miệng Đồ phu chi hạp.
Tất nhiên lần này không cần bày ra đĩa, thêm gia vị, Triệu Khách tùy tiện vung chút muối rồi đổ hết vào.
Thỉnh thoảng lại dùng Nhiếp nguyên thủ tiếp tục bắt, bắt được đều ném vào chảo dầu.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai ba chậu trùng hoàng kim đã bị Đồ phu chi hạp ăn sạch sẽ, Triệu Khách lại tiếp tục bắt, quay đầu nhìn lên mới phát hiện không còn côn trùng nữa??
Thấy thế, Triệu Khách mở cửa phòng ra, chỉ thấy một bộ xác khô cằn ngơ ngác đứng ở đó.
Cơ thể khô gầy như đã bị móc rỗng.
Ánh mắt vô cùng đờ đẫn nhìn chằm chằm Triệu Khách cùng Đồ phu chi hạp đang ăn hết cả cái chậu, dường như cuối cùng đã hiểu rõ điều gì đó, phát ra một tiếng kêu kỳ quái muốn bỏ chạy.
“Vèo!”
Lúc này, chỉ thấy một thanh phi đao đuổi theo hành thi đang chạy như bay, sau khi đụng vào trên tường, lại quay về trên tay Triệu Khách.
Cầm phi đao trên tay, ngón tay Triệu Khách cong lên, chỉ thấy một sợi tơ bạc gần như không thể nhìn thấy lập tức kéo căng, “soạt” một tiếng, hành thi còn chưa chạy được bao xa đã ngã xuống đất.
“Đói!”
Thấy Triệu Khách quay về, hiếm khi nào sự hào hứng của Đồ phu chi hạp lại tăng vọt, liếm láp mặt tiến lên trước lấy lòng Triệu Khách.
Đối với Đồ phu chi hạp vĩnh viễn không biết no bụng là thứ gì, Triệu Khách cũng chỉ có thể tỏ ra đau khổ, sau khi liên tục an ủi nó lại thu nó vào trong.
“Không ngờ ngươi lại đối xử tốt với sủng vật của ngươi như vậy, nó có năng lực rất mạnh à?”
Ngô Á thử tìm hiểu tin tức của cái hộp trắng kia.
Kết quả Triệu Khách không nói chuyện, thở sâu nhìn một đống lộn xộn trước mặt, hắn ôm lồng ngực thầm thề việc để Đồ phu chi hạp ăn đồ ăn thừa, chắc chắn là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Thấy Triệu Khách không nói lời nào, Ngô Á không nhịn được thầm suy nghĩ sâu xa.
Lúc trước hắn cảm thấy Triệu Khách là cao thủ hệ đột tiến, vì thanh đao trên tay hắn tuyệt đối không phải vật tầm thường.
Bây giờ, Ngô Á hơi nghi ngờ, không biết Triệu Khách này có phải là hệ triệu hoán hiếm thấy không.
“A!”
Sâu trong tầng hầm, bóng đen nhỏ gầy như đã nhận ra điều gì đó, tức giận hét rầm lên, cổ trùng do hắn ta bồi dưỡng lại bị ăn sạch sẽ.
Tâm huyết ba năm trời đã mất sạch.
“Tên này phải chết! Ta muốn tự tay cắt nát hắn! Cũng như đã cắt nát tiện nhân kia.”
Bóng đen quay đầu nhìn về phía lão gia hỏa vẫn đang ngồi xếp bằng ở sau lưng nói.
Nhưng đối phương cũng không đáp lại hắn ta, dường như đã sớm biết việc hắn ta thất bại, chỉ có điều cũng thấy rất tò mò với Triệu Khách.
Ánh mắt nhìn chằm chằm viên thủy tinh trong tay, thông qua ánh sáng chiếu ra từ bên trên nhìn hai người Triệu Khách và Ngô Á.
“Ta nhìn cũng hơi đói bụng, là người Quảng Đông à??”
“Người Quảng Đông?? Có ý gì??” Bóng đen vặn hỏi.