Ngô Á luôn tự khoe là một quý ông ưu nhã, còn cảm thấy tính cách của mình không tệ lắm, nhưng nhìn Triệu Khách, Ngô Á thật sự hơi phát điên.
Hắn ta không sợ chết nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được việc bản thân biến thành món ngon của đám côn trùng đó, đây là sự sỉ nhục lớn lao với huyết tộc của hắn ta.
“Còn nữa, không phải ngươi không có dầu à??”
Ngô Á nhìn dầu trong nồi đã bắt đầu bốc lên bọt khí nhỏ, không nhịn được mở miệng dò hỏi.
“Là một tên đầu bếp đủ tư cách, ép dầu là kiến thức cơ bản nhất.”
Lúc Triệu Khách nói lời này đã ném ra hai cái xác ở trong sách tem, nhưng xác chết đã hoàn toàn khô quắt, cảm giác như bã đậu đã bị nghiền ép, bị Triệu Khách tiện tay ném vào trong góc tường.
Chỉ thấy lúc Triệu Khách nói lời này, ngoài cửa phòng vang lên một tiếng động nặng nề, chỉ thấy lít nha lít nhít côn trùng màu đen chui vào từ khe cửa.
“Đến rồi!”
Nhìn đám côn trùng này, đôi mắt Triệu Khách sáng ngời, khóe môi cong lên nở một nụ cười quỷ dị, đưa tay chộp một cái.
Một nắm lớn côn trùng màu đen bị Triệu Khách nắm vào trong tay, trực tiếp thả vào chảo dầu.
“Xì xì xì…”
Chỉ thấy chảo dầu sôi trào, đám côn trùng màu đen đó lập tức bị Triệu Khách vớt ra cho vào một cái nồi khác chiên lần hai.
Cùng lúc chiên lần hai, Triệu Khách lại thôi động Nhiếp nguyên thủ bắt đầu cho một đám côn trùng mới vào nồi.
Trong chốc lát, chờ sau khi chiên côn trùng hai lần, lúc vét ra chỉ thấy vỏ ngoài của đám côn trùng này đã chiên thành màu vàng óng.
Rắc đồ gia vị lên, Triệu Khách lắc nhẹ, chỉ thấy đám côn trùng quay cuồng, một hương thơm đặc biệt đã bắt đầu tỏa ra theo việc phủ gia vị.
“Hừ! Qua loa!”
Ngô Á nằm trên lưng Triệu Khách bĩu môi một cái, tuy vẫn không thể chấp nhận được, nhưng ít nhất nhìn từ vẻ ngoài đã không khiến hắn ta cảm thấy buồn nôn như trước đó nữa.
Một nồi côn trùng ra nồi lại bị Triệu Khách rải lên một lớp bột.
Hắn để Ác quỷ túc cụ nâng một chân lên, treo một cái nồi ở mũi chân rồi bắt đầu xào lăn.
Bắt côn trùng, chiên dầu, chiên lần hai, ướp gia vị, xào lăn.
Thao tác hoa mắt khiến Ngô Á ở sau lưng Triệu Khách cảm giác đôi mắt không đủ dùng.
“Ồ! Ta công nhận tài nấu nướng của ngươi, nhưng nguyên liệu này…”
Ngô Á nhìn Triệu Khách thao tác, sau khi xào lăn bắt đầu tản ra hương thơm khiến hắn ta không nhịn được nuốt nước bọt, côn trùng vàng ruộm xào lăn càng thơm hơn.
Lớp bột được bao bên ngoài bắt đầu xõa tung ra, khiến vẻ ngoài của côn trùng không đáng sợ nữa, ngược lại hơi ngơ ngác đáng yêu.
“Cho dù ăn ngon, ta cũng không dao động… Ừ, có lẽ vậy!” Ngô Á cố gắng không nhìn tới.
Nhưng từng đợt hương thơm luôn khiến Ngô Á không nhịn được nghiêng đầu.
Đĩa ăn màu trắng, rắc thêm thêm chút hương thảo cắt nhỏ lên đĩa ăn.
Nước sốt màu đỏ được Triệu Khách cho lên đĩa, dùng thìa quệt một vòng như quỹ tích của một dải sao băng màu hồng, ba con giáp trùng màu vàng óng ánh được đặt lên đĩa.
Dáng vẻ đơn giản đáng yêu phối hợp với cách trang trí đặc biệt của Triệu Khách, tạo cho người ta cảm giác mới mẻ.
“Ừ! Nhìn… Cũng… Cũng không tệ lắm.”
Không lúc nào Ngô Á không âm thầm nhắc nhở mình là một con Quỷ hút máu cao ngạo, hắn ta nên rụt rè, nên từ chối sự dụ dỗ phàm tục này.
Nhưng ngoài miệng nói không cần, cơ thể vẫn rất thành thật.
Ngô Á cũng không biết mình đã nuốt bao nhiêu ngụm nước bọt.
Thấy vết dầu ở mép đĩa được nhẹ nhàng lau đi, một đĩa có thể gọi là hoàn mỹ, khiến trong lòng Ngô Á không nhịn được rung động.
So sánh với những món ăn kiểu Pháp kia, món ăn này thật sự có thể gọi là kinh điển trong kinh điển, hương thảo màu xanh và nước sốt màu đỏ, bổ sung một cách hoàn mỹ cho giáp trùng màu vàng kim đơn giản đáng yêu.
Ngô Á đột nhiên cảm thấy những bữa ăn được gọi là ba sao Michelin mà hắn ta ăn ở Paris thật sự đúng là rác rưởi.
Chỉ thấy Triệu Khách bưng đĩa ăn lên, hơi khom người nói: “Món ăn hôm nay của ngươi, Tam thiền văn thúy, nếm thử đi.”
Triệu Khách đột nhiên khiêm tốn như thế lập tức khiến tâm trạng Ngô Á vui vẻ hơn nhiều, gật đầu, đột nhiên cảm thấy tuy Triệu Khách rất đáng giận, ép hắn ta phải ký điều khoản không công bằng.
Nhưng có đôi khi cũng không tệ lắm.
Huống chi nhìn từng con kim thiền tỏa ra hương thơm trong đĩa, Ngô Á thật sự rất muốn ăn, nói thầm: “Ừ, thỉnh thoảng khiêu chiến bản thân một chút cũng không tệ.”
Ngay lúc Ngô Á chuẩn bị buông bỏ lòng tự trọng, miễn cưỡng thưởng thức nó.
Chỉ thấy một cái hòm màu bạc nhảy dựng lên từ dưới đất, cái hòm mở ra cái miệng như chậu máu, nói: “Ta!!”
Đồ phu chi hạp há mồm liếm một cái, trực tiếp nuốt cả đĩa đồ ăn vào trong miệng.
Cẩn thận thưởng thức hương vị trong miệng, chỉ thấy Đồ phu chi hạp liếm miệng một cái, hương vị của hai ba con côn trùng này, tuy ngon miệng nhưng đối với con cóc này, thật sự chỉ là nhét kẽ răng.
Đôi mắt con cóc kia nhìn chằm chằm vào Triệu Khách: “Đói!”
“Hộp cũng thành tinh??”
Ngô Á nhìn chiếc hộp màu bạc giết ra nửa đường, không nhịn được hoảng sợ hét lên.
Tiếng hét chói tai kia khiến Triệu Khách nhíu mày, tiện tay nắm một vốc côn trùng đã chế biến xong nhét vào trong miệng Ngô Á.
“Đừng kêu nữa!”