Sượt sát qua khe mông của hắn ta, trực tiếp mở mông hắn ta ra, thuận tiện làm luôn cả phẫu thuật bệnh trĩ.
"Đau!"
Ngô Á đau đến oa oa kêu to, cũng may hắn ta có huyết thống Quỷ hút máu, chỉ cần trái tim, đầu óc không tổn hại, sinh mệnh lực còn mạnh hơn con gián.
Tuy sinh mệnh lực ương ngạnh nhưng lại trở thành ác mộng của Ngô Á, ruột rơi ra theo vết thương, kéo dài trên mặt đất, loại cảm giác chua xót thoải mái khi ruột của mình thân thiết với mặt đất thật sự khiến Ngô Á cảm giác đau đến không muốn sống, sợ là sinh con không chỉ thế mà thôi.
"Kiên nhẫn một chút!"
Triệu Khách đặt Ngô Á dưới đất, tiện tay nhét ruột về cho Ngô Á Tắc, nhìn hoa cúc bị cắt ra của Ngô Á, trong lòng Triệu Khách không khỏi yên lặng mặc niệm cho Ngô Á.
Tìm một sợi dây kẽm rất nhỏ, Triệu Khách dùng tơ đao khâu lại vết thương cho Ngô Á.
"Chắc chắn có người lựa chọn chúng ta chết!"
Thân thể nằm rạp trên mặt đất, Ngô Á hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Triệu Khách không nói chuyện, chuyên tâm khâu lại vết thương cho Ngô Á nhưng ánh mắt lúc ẩn lúc hiện tia sáng lạnh như đang suy đoán là ai ra tay.
"Yêu quái! Ngươi thấy không! Tên kia cũng là quái vật!"
Ở cuối hành lang khác, nữ nhân nhìn cảnh tượng Triệu Khách đang chuyên tâm khâu lại vết thương cho Ngô Á ở trong gương, sắc mặt tái xanh.
Chưa bao giờ thấy tình cảnh máu me này khiến nàng nhận lấy sự kích thích không nhỏ.
Khi thấy phần ruột máu me đầm đìa chảy ra từ vết thương trên mông Ngô Á, nữ nhân gần như choáng váng, suýt nữa ngất xỉu, cũng may nam nhân bên cạnh đỡ nàng.
Nàng lựa chọn chết vì nàng không quen hai người Triệu Khách và Ngô Á.
Quan trọng hơn là, nàng cảm giác hành vi của hai người quá quỷ dị, đặc biệt là Ngô Á bị áo màu da bao bọc vác trên lưng, không thấy cánh tay và chân.
Chỉ có một cái đầu sắc mặt tái nhợt lộ ra ở bên ngoài, dáng vẻ kia hiển nhiên là bướu thịt thành tinh.
Cho nên, dù người thanh niên bên cạnh liều mạng khuyên can, nàng vẫn lựa chọn chết.
Bây giờ nhìn hình ảnh trước mắt, bướu thịt kia không chỉ còn sống, nhìn dáng vẻ căn bản không giống người bị trọng thương, nhét ruột về là được, điều duy nhất khác với trước đó là cặp mông no đủ trắng nõn lộ ra bên ngoài túi thịt, điều khiến người ta buồn cười hơn là Triệu Khách thuận tay khâu lại vết thương cho Ngô Á còn thêu một cái tiểu JJ nho nhỏ.
"Ngươi bình tĩnh một chút, có lẽ người còn lại là thầy thuốc, ngươi xem cách hắn khâu rất chuyên nghiệp, không tổn thương nội tạng, nhét ruột trở về, là người đều không chết được."
Nam nhân tiến lên ôm chặt lấy nữ nhân muốn để nàng tỉnh táo lại, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ kiến thức mà mình đã thấy trong sách vở ngoại khóa, giải thích tình huống cho Ngô Á.
"Thầy thuốc??"
Nữ nhân ngạc nhiên quay đầu nhìn vào tấm gương, phát hiện tấm gương như có thể theo ý nghĩ của nàng, không ngừng tiến hành phóng đại hình ảnh ở một chỗ nào đó.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt đôi nam nữ này dần thay đổi, thủ pháp rất chuyên nghiệp, vết thương khâu lại rất kỹ càng nhưng... Dường như Triệu Khách khâu lại quá kỹ càng, lại khâu kín cả lỗ thủng ban đầu.
Ngay lúc này, hình ảnh trên gương xuất hiện thay đổi, lần này hình ảnh trong gương lại hiện ra ba người Trương Hải Căn.
"Là bọn họ!"
Ngô Á nhìn chằm chằm đôi nam nữ trong gương, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Vốn tưởng chỉ có đám người Trương Hải Căn, không ngờ còn có một nhóm người, vậy đã giải thích được công kích vừa rồi.
"Là sinh hay chết!"
Lúc lựa chọn lại xuất hiện, con mắt Ngô Á đỏ hồng, khẽ nói: "Lựa chọn chết!!"
Nhưng lần này Triệu Khách vẫn không lựa chọn, ánh mắt nhìn vào tấm gương này không nhúc nhích, thấy thế, Ngô Á nhịn được hơi nóng nảy, nói: "Lựa chọn đi, chẳng lẽ giao mệnh cho bọn họ??"
"Xuỵt!"
Triệu Khách không nói chuyện nhìn chằm chằm tấm gương, mặt không thay đổi, không ai biết rốt cuộc trong lòng tên này đang suy nghĩ điều gì.
Ở một bên khác, trong tầng hầm ngầm mờ tối.
Bóng đen nhỏ gầy nhìn chằm chằm hình ảnh trong viên thủy tinh trước mắt, khóe miệng thể hiện ra chút tà khí, cười xấu xa nói: "Hắc hắc, để bọn họ tự giết nhau, ta lại đến hấp thu huyết khí của bọn họ, thủ đoạn của lão sư thật sự khiến ta bội phục."
Bóng đen thấy nam nhân trước mặt không nói một lời, vội vàng nói một câu nịnh bợ.
Thế nhưng lúc lại nhìn sang thời gian, cau mày nói: "Nhưng cứ để bọn họ kéo dài như vậy, e rằng đêm nay chưa chắc kiếm đủ huyết khí cho ta hút, lão sư không thể dùng thủ đoạn khác sao?"
Tuy được gọi là lão sư, nhưng trong lời nói của bóng đen cũng không có sự tôn kính.
Nhìn quả cầu thủy tinh trước mắt chiếu rọi ra khuôn mặt Triệu Khách, cuối cùng nam nhân đã mở miệng, trên mặt xám xịt, hai đầu lông mày dần nhíu lại, lắc đầu nói: "Không! Hắn đã thấy sơ hở!"
“Sơ hở!”
Bóng đen ngạc nhiên, cho dù hắn ta đã tận mắt thấy quá trình lão sư thực hiện phép thuật nhưng cũng chỉ như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không hiểu được sự ảo diệu trong đó.
Đối phương là người trong đó, sao lại nhìn ra sơ hở?
Ngay lúc đang nghi ngờ, từ đầu đến cuối Triệu Khách vẫn không có hành động gì, cuối cùng cũng có hành động.