Triệu Khách nhìn chằm chằm tấm gương trước mặt, một tay dần siết chặt thành nắm đấm, đôi môi khẽ nhúc nhích, dùng một giọng nói rất nhỏ, chỉ có thính giác siêu phàm của Ngô Á mới nghe được Triệu Khách đang nói gì: “Cùng một trò xiếc, ngươi lại chơi ba lần!”
“Cái gì?” Ngô Á ngạc nhiên, không hiểu Triệu Khách có ý gì.
Chỉ thấy Triệu Khách hơi cong hai chân, nâng nắm đấm lên, nện một đấm vào tấm gương trước mặt.
Tấm gương trước mặt đột nhiên vỡ ra từng vết nứt như hình mạng nhện, rất nhiều vết nứt lập tức bao trùm toàn bộ tấm gương.
Từ lần đầu tiên gặp nước đen, lần thứ hai là cao ốc ảnh trong gương, đến lần thứ ba là kính sinh tử trước mặt này.
Mỗi một cách bố trí đều vừa đúng tài tình, nắm giữ lòng người đến cực hạn, bao gồm cả lần này cũng giống vậy.
Lòng người không chịu được sự thăm dò.
Nhìn thấy tấm gương này lựa chọn sống chết của người khác, đồng thời cũng để người khác nắm giữ sự sống chết của mình, ba tấm gương này, không ai biết rốt cuộc ngươi đang nhìn ai.
Ngươi cũng vĩnh viễn không biết là ai sẽ ra tay với ngươi, một khi đã hình thành sự ngờ vực vô căn cứ, theo sau đó cũng là chủ tâm giết người.
Chỉ cần giết chết người của hai bên còn lại, có thể đảm bảo sự an toàn của mình.
Cách bố trí ở nơi này khác với hai nơi trước đó, điểm giống nhau duy nhất là đối phương rất am hiểu nắm bắt một mặt ích kỷ trong lòng người.
Nhưng cũng vì như thế nên cạm bẫy trong ba không gian này đều có một khuyết điểm trí mạng, đó là ngọn nguồn sợ hãi thường là con đường sống.
Nếu Triệu Khách không trải qua cạm bẫy trong hai không gian trước đó, vậy lúc này đối mặt với tấm gương kia, có lẽ Triệu Khách cũng bị đối phương dắt mũi.
Nhưng đối phương biết rõ Triệu Khách đã đoán được khuyết điểm của hắn ta, đồng thời đã thành công phá vỡ không gian của hắn ta hai lần, lại vẫn thể hiện rõ khuyết điểm ở trước mặt Triệu Khách.
Chỉ có hai cách khi làm vậy.
Thứ nhất, đối phương cố ý.
Thứ hai, đối phương đang chơi trò tâm lý với hắn, cược cho dù hắn đoán được cũng không dám tùy tiện ra tay.
Trong hai cái đó, Triệu Khách càng có khuynh hướng về cái trước, có thể nắm giữ lòng người đến trình độ này, chắc chắn đối phương không phải một con bạc mà là một người thông minh.
Điều duy nhất khiến Triệu Khách thấy hoang mang là tại sao đối phương lại làm như vậy.
Theo vết nứt trên mặt kính vẫn còn tiếp tục, không ngừng lan tràn ra vách tường xung quanh, cho đến khi bao trùm bốn phía, chỉ nghe bên tai “rắc” một tiếng vỡ nát.
Vách tường, hành lang trước mắt lập tức rơi xuống như thủy tinh vỡ nát.
Không gian tối đen nhanh chóng thay thế hành lang yên tĩnh.
Thứ duy nhất không thay đổi là trước mặt Triệu Khách có một khung kính thủy tinh vỡ vụn cùng miếng thủy tinh tán loạn trên mặt đất, ngoại trừ cái đó ra còn có thêm một ngọn đèn đã tắt.
“Là bọn họ!” Ánh mắt Ngô Á sáng ngời, nhìn chằm chằm trước mắt rồi hô lên với Triệu Khách.
Chỉ thấy ba người Trương Hải Căn và cặp nam nữ kia đều đang đứng ở hai hướng trước mặt.
Trước mặt bọn họ có hai ngọn đèn đang thiêu đốt.
Ngọn đèn được treo ở trước gương, ánh đèn chiếu rọi lên mặt gương lại chiếu rọi lên khuôn mặt bọn họ, hai nhóm người đều ngơ ngác nhìn vào trong gương, mắt không chớp nhìn chằm chằm tấm gương, trên khuôn mặt mỗi người đều đầy dữ tợn.
Bởi vì bóng dáng Triệu Khách và Ngô Á đã biến mất khỏi tấm gương.
Sau khi sự cân bằng nhóm ba người ban đầu bị phá vỡ, chuỗi nghi ngờ vô căn cứ vẫn chưa kết thúc, ngược lại càng trở nên gay gắt hơn.
Bất kỳ là ai động đậy một đầu ngón tay, có lẽ bên còn lại sẽ rơi vào vực sâu không đáy.
“Hóa ra là vậy!”
Đôi mắt Ngô Á sáng ngời, tuy không hiểu nguyên lý bên trong nhưng lúc này cũng xem hiểu đại khái, tất cả là do tấm gương này quấy phá.
“Là cặp tiểu tiện nhân kia! Đưa ta tới, ta muốn hút khô máu bọn họ!”
Thấy đôi nam nữ kia đang cãi nhau, đôi mắt Ngô Á sáng ngời nuốt nước bọt, đôi mắt nhìn chằm chằm cổ họng dài nhỏ trắng như tuyết, đôi mắt phát sáng.
Máu của hai người này đủ giúp hắn ta nhanh chóng khôi phục tám phần mười thực lực.
Nhưng Triệu Khách cũng không có động tác gì, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía trước, chỉ thấy Hoàng kim đồng trong mắt trái thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng vàng, lạnh lùng nói: “Ta không ngờ lại là ngươi!”
Ngô Á nghe Triệu Khách nói vậy quay đầu lại, lúc này Ngô Á mới nhìn rõ, không biết có một người trung niên đang ngồi xếp bằng trong bóng đêm từ khi nào.
Lúc thấy nam nhân trung niên kia, đầu tiên trái tim Ngô Á căng thẳng.
Với huyết thống Quỷ hút máu cao quý, tuy năng lực nhìn ban đêm cũng không mạnh nhưng khứu giác và thính giác tuyệt đối vượt xa người thường, dù là tiếng động nhỏ như hạt cơm rơi xuống, Ngô Á cũng có thể nghe được rõ ràng.
Dù là vậy, hắn ta cũng không phát hiện, nếu không phải Triệu Khách nói đến, thậm chí hắn ta còn không chú ý đến đối phương.
Nhưng đây không phải nguyên nhân khiến Ngô Á ngạc nhiên, thứ thật sự khiến Ngô Á thấy ngạc nhiên là dáng vẻ của nam nhân trung niên trước mặt.
“Là ngươi!” Ngô Á mở miệng hoảng hốt nói.
“Rất bất ngờ?”