Thỉnh thoảng hai người lại lặn xuống nhìn hình ảnh trong gương, cầu nguyện đám người Trương Hải Căn chết đi.
Bọn họ chỉ chú ý đến bên ngoài mặt gương, hình ảnh chiếu ra từ trong gương cũng trở thành tiêu điểm của sự chú ý, nhưng không ai nghĩ đến việc đánh vỡ tấm gương.
Đây không phải bọn họ ngu, mà là ếch ngồi đáy giếng, nếu trước đó Triệu Khách không phá vỡ cạm bẫy của đối phương.
Lần đầu tiên gặp phải cũng sẽ bị dắt mũi.
Dù vậy, Triệu Khách vẫn bị lừa.
Nhưng không gian xung quanh càng ngày càng nhỏ, đã nhỏ đến mức khiến Trương Hải Căn và lão đạo cảm thấy hít thở thôi cũng khó khăn.
Nhìn hình ảnh trong gương, đôi nam nữ chó má kia đã sắp không chịu nổi nhưng đúng lúc này lại xuất hiện hình ảnh khiến Trương Hải Căn trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy hành lang trên đỉnh đầu có một lỗ hổng hõm xuống, vốn là bóng đèn, bây giờ bóng đèn đã bị tháo xuống, không gian nhỏ lõm xuống tiện cho bọn họ thở dốc.
“Liều mạng!”
Thấy thế, Trương Hải Căn mím chặt môi giậm chân, lựa chọn kích hoạt con tem của mình.
Thất bại trong nhiệm vụ ở không gian khủng bố lần trước khiến lần này có rất nhiều năng lực của hắn ta bị hạn chế, thật ra hắn ta cũng không nói thật với Triệu Khách, vì thứ bị hạn chế không chỉ có thời gian cold-down, còn có số lần sử dụng.
Con tem mạnh nhất của Trương Hải Căn, năng lực cũng bị giới hạn lại chỉ sử dụng một lần, đây là lá át chủ bài giữ mạng cuối cùng của hắn ta, không đến thời khắc cuối cùng hắn ta cũng không muốn sử dụng, nhưng bây giờ không quan tâm được nhiều như vậy.
Một tiếng quát khẽ, chỉ thấy sau lưng Trương Hải Căn hiện ra một con tem Cự nhân, là tem cấp bạch ngân, Hám sơn cự nhân.
Sau khi kích hoạt, có thể giúp Trương Hải Căn có được lực lượng của cự nhân trong thời gian ngắn.
Hai tay nhỏ gầy mở ra, gân xanh trên đó kéo căng, chuyển động dưới cơ bắp như một con giun, hai tay chống hai bên, trong chốc lát thật sự có thể dừng vách tường lại.
“Phù…”
Thấy thế, Trương Hải Căn không nhịn được thở phào, lực lượng Cự nhân có thể kéo dài trong một phút, hắn ta cũng không tin đối phương có thể chống đỡ một phút.
Nhưng kích hoạt lực lượng Cự nhân, điểm bưu điện bị khấu trừ đã khiến Trương Hải Căn cảm thấy đau lòng.
Nhưng còn chưa chờ Trương Hải Căn kịp thở ra một hơi này, đã nghe lão đạo bên cạnh hét to: “Không đúng, tường vẫn đang khép lại!”
Trương Hải Căn ngạc nhiên, hai tay của hắn ta còn đang chống đỡ, sao còn có thể khép lại nữa.
Nhưng lúc này Trương Hải Căn mới thấy vách tường này như cao su dẻo, thì ra không biết từ lúc nào vách tường cứng rắn đã mềm ra, tay của hắn ta dần bị lõm sâu vào vách tường.
Lấy nhu thắng cương, lực lượng có lớn hơn, thấy vách tường mềm oặt không chịu lực này cũng không có đất dụng võ.
Loại thủ đoạn như đã thấy hy vọng lại để ngươi tuyệt vọng sâu sắc thế này, khiến người ta cảm thấy run rẩy.
Lúc này, Ngô Á đột nhiên thấy thân thể đôi nam nữ này lập tức co giật mạnh, nước đã dâng lên đến trình độ nhất định, chạm vào dòng điện trong đui đèn dẫn đến hai người bị điện giật.
“Ngươi không cứu à!”
Ngô Á thấy vậy trong lòng nóng như lửa đốt, hắn ta rất cần máu tươi, nếu đám người này chết hết, hắn ta chắc chắn biến thành một tên tàn phế.
“Cứu!”
Triệu Khách hơi nhíu mày, hai chân hơi cong nhưng chưa chờ Ngô Á lấy lại tinh thần, đã thấy Triệu Khách vung mạnh hai tay lên.
“Vèo!”
Chỉ thấy thân thể Ngô Á như quả tạ bị ném ra, “ầm” một tiếng, đầu Ngô Á lập tức đập vỡ mặt kính.
Tiếng mặt kính vỡ vụn vang lên bên tai khiến Trương Hải Căn cảm thấy xung quanh đầy ánh sáng, chờ đến khi tỉnh táo lại đã phát hiện vách tường xung quanh bắt đầu biến mất.
Thấy thế, trong mắt Trương Hải Căn lập tức hiện ra vui mừng, nhưng lúc này chỉ nghe dưới hông mình vang lên một tiếng gào thét trầm thấp, “Đừng nhúc nhích! Để ta hút một hơi!”
Trương Hải Căn: “???”
Cúi đầu nhìn sang, chỉ thấy một hàm răng mang theo răng nanh bén nhọn cắn một cái!
“Đệt! Đừng cắn!”
Hàm răng bén nhọn cắn mạnh vào vết thương của Trương Hải Căn, vốn Trương Hải Căn đã cẩn thận khâu kín vết thương, bây giờ lại nứt ra.
“Hít!”
Tuy hương vị hơi kỳ quái nhưng lúc này Ngô Á cũng không rảnh quan tâm nhiều như vậy, dùng hết sức khẽ hút, theo dòng máu tươi chảy vào trong miệng, chỉ thấy vết thương trên người Ngô Á nhanh chóng khép lại, bao gồm tay chân bị Triệu Khách chém đứt cũng mọc ra một lần nữa.
Dòng máu ngược dòng chảy về tuyến tiền liệt của Trương Hải Căn, cảm giác chua xót thoải mái kia khiến ngón chân của Trương Hải Căn cũng duỗi thẳng ra.
“Đừng hút chết người!”
Triệu Khách đứng đằng xa gọi lên, lập tức thấy Ngô Á xé mở cái áo da bao bọc trên người.
Tay chân mới mọc ra ngắn nhỏ không khác gì tay chân của hài tử, hoàn toàn không phù hợp với thân thể, sau khi Ngô Á buông Trương Hải Căn ra, lập tức nhảy dựng lên, lao về phía lão đạo.
Lão đạo đâu tránh được, vừa xoay người muốn chạy đã bị Ngô Á nhào tới.
Đáng tiếc nhảy hơi thấp, chỉ có thể chạm vào mông lão đạo.
Nhưng lúc này Ngô Á cũng không rảnh quan tâm cắn ở đâu nữa, há miệng cắn xuống một cái, sau khi hút hai hơi, chờ đến khi Ngô Á đứng lên, cơ thể tay chân đã hoàn toàn khôi phục lại.